Monday 31 March 2008

Hà Giang ký sự - Ngày thứ nhất

Cách đây không lâu, một cô bé hỏi tôi: "Có bao giờ chị thấy ghét Hà Nội không?". Tôi trả lời: "Có chứ. Nhiều lúc cái ồn ào náo nhiệt của Thủ đô làm chị phát sợ. Nhất là khi tâm hồn không bình yên, xa Hà Nội để trở về lại thấy yêu Hà Nội hơn". Và cũng trong một ngày giận hờn với Hà Nội, tôi quyết tâm xin đi công tác đến vùng biên giới xa xôi. Lên đường giữa một buổi trưa tháng Ba hừng hực nắng len chút gió lây phây, vừa gợn lên cái nồng nàn của mùa hạ mà vẫn không che lấp nét dịu dàng của tiết xuân, đoàn quân tình nguyện đi thăm và tặng quà cho trẻ em, chiến sĩ vùng núi vẻn vẹn có 7 người. Điểm đích cuồi cùng là Xã Tùng Vài - Huyện Quản Bạ - Tỉnh Hà Giang.


Đoạn đường hơn 300 km lên thị xã Hà Giang đủ dài để cuốn theo những suy nghĩ miên man. Những cánh hoa gạo trên vùng đất Tuyên Quang rụng tả tơi đỏ ối. Những cây gạo nằm chênh vênh trên sườn núi vẫn vươn thẳng tắp như muốn đốt cháy trời chiều bằng màu đỏ độc tôn của mình. Màu rực lửa nhức nhối ấy cứ thôi thúc lòng người hướng về những điều rất xa xôi. Bất chợt thoáng nhớ về Hà Nội. Nhưng rồi nỗi nhớ ấy cũng nhanh chóng tan đi bởi sự háo hức của một chặng đường dài mới chỉ bắt đầu.


8h tối mới tới được thị xã Hà Giang. Ăn tối và nghỉ ngơi trong vòng 1 tiếng, cả đoàn lại lên đường vượt chặng đường 46 km tới thị trấn Tam Sơn, huyện Quản Bạ, bất chấp cơn mưa rào vùng núi đang trút xuống ào ào. Mưa Hà Giang chóng tạnh, không lan rộng và không dai dẳng như mưa cùng mùa ở vùng đồng bằng,. Ra khỏi thị xã hơn chục cây số, trời quang đãng, thấy rõ ánh trăng. Một bên là vách núi, một bên là thung lũng sâu hút, chúng tôi thả mình trong không gian mênh mang của núi rừng, thưởng thức ánh trăng lấp ló ẩn hiện sang những đám mây, phủ một màu bạc lên từng phiến lá. Ánh đèn xe loang loáng quét qua những rặng cây ven đường khiến chúng ánh lên một màu vàng lấp lánh trong đêm. Gió lùa qua cửa kính xe mơn man, mang theo cả mùi đất, mùi cây quyện với hơi sương. Tít tắp dưới chân núi, chỉ nhìn thấy những chấm trắng nhỏ li ti mà chúng tôi đoán là ánh điện. Đó là nguồn ánh sáng duy nhất dưới thung lũng xa mịt mờ ấy. Càng lên cao, con đường càng heo hút và yên tĩnh. Cái cảm giác của một vùng sâu càng thấy được rõ hơn khi qua vài cây số mới thấy một ánh đèn leo lét hắt ra từ căn nhà vách đất ven đường. Con đường vẫn tiếp tục quanh co dẫn ngược lên cao. Thị trấn Tam Sơn hiện ra lặng lẽ trong đêm. 10h30 phút, xe dừng ở cổng UBND huyện Quản Bạ. Mệt nhoài sau gần 10 tiếng trên xe, cả đoàn ngon giấc tới tận sáng hôm sau.

img

(Còn tiếp)

1 comment:

  1. phải lấy áo xanh tình nguyện của Đoàn viên cho đúng tinh thần chuyến đi chứ :d

    ReplyDelete