Wednesday 17 December 2008

Ngày đông



Nàng tựa lưng vào ghế, con tàu từ từ lăn bánh kéo những toa tàu rời ga, rời những cụm ánh sáng chói lóa của đô thị. Nếu là ban ngày, chắc hẳn sẽ rất thú vị với chiều ngược của ghế ngồi như thế này bởi mọi thứ sẽ đi qua chậm rãi và nàng có thể đuổi mắt theo những thứ đang dần trôi lại phía sau. Một buổi tối êm ả không mưa, không lạnh, không ngột ngạt, không nhiều gió. Một buổi tối lặng lẽ như một đêm trốn chạy.

Trên con đê nhỏ mới đổ bê tông, sáng sớm tinh mơ thưa người qua lại. Một bên là cánh đồng, một bên là con sông nhưng người ta cũng chỉ nhận biết được nếu đã từng qua đó ít nhất một lần. Phía cánh đồng còn thấy được mờ mờ một lớp màu xanh của cỏ chân đê còn phía kia tuyệt nhiên không thể phân biệt được đâu là mây, đâu là lòng sông và đâu là sương mù. Đi xe máy với tốc độ như đi xe đạp mà hai tay tê cứng, khuôn mặt lạnh buốt, nhất là cái chỏm mũi như bị đóng băng mặc dù đã đeo khẩu trang. Nước chảy trên mắt kính, đọng trên mi, cảm tưởng rằng chỉ chớp một cái thôi là đôi mắt ướt rưng rưng. Mà biết đâu là nước mắt thật. Mùi ngai ngái của cỏ, của cây quyện trong hơi sương tạo thành mùi đặc trưng của làng quê quyến rũ hơn bất cứ mùi nước hoa thành thị nào. Mỗi khi về quê, cảm nhận được mùi thanh tao, tinh khiết ấy là quên mất Hà Nội. Ấy là một ngày đầu đông cách đây một khoảng thời gian chỉ bằng cái ngoảnh mặt.

Con đê năm trước giờ xa lạ, bụi bặm và vô hồn. Vẻ hữu tình được bao phủ bằng lớp bụi của xe công nông lạch xạch chạy tấp tập cả ngày. Trời rất quang nhưng buồn tẻ như đúng mùa vốn có. Từng búi rơm vắt lửng lơ trên tít ngọn cây không biết bao giờ sẽ rơi xuống. Máy tuốt lúa đã bắn chúng lên đó. Sương, gió, nắng sẽ làm chúng mủn ra và chờ một trận mưa gột sạch đem về với đất. Những thửa ruộng khô màu xám đen hoang tàn. Người ta đốt rơm rạ thành tro rải khắp cánh đồng. Giờ ít nhà còn đun rơm, nhất là vùng ngoại ô. Lửa rơm cháy đượm nhưng khói và khó thổi, không dành cho những cô gái vụng. Cây gạo già yên lặng, kiên trì đứng ven sông chờ ngày rũ lá thắp lửa cho hoa. Những lá bàng đỏ ối đang rụng dần, cành vươn ra như níu lại điều gì sắp vuột mất. Và tất thảy cứ chông chênh giống con đò nhỏ vượt ngang sông cả.

Là trở về hay ra đi? Là bắt đầu hay kết thúc? Nhiều khi nàng thấy mông lung không định nổi. Nhưng dù là thế nào, nàng cũng sẽ lại chờ một chuyến tàu, đi đến một sân ga.

Wednesday 10 December 2008

Chả biết nên đặt tên là gì thì phù hợp :D

Hôm nay mình quyết định dọn dẹp cái giá sách và phát hiện ra có một chồng báo Hoa Học Trò chất ở đó. Chồng báo này xuất xứ từ tập báo HHT mình lưu giữ 15, 16 năm nay, là những số báo mình hứa gửi cho tác giả mà mình có vinh dự quen biết.

Cái thế hệ 7x đời cuối giờ cũng nổi (sau khi bị dìm) và nổi tiếng nhiều như Thụy Thảo, Mỹ Quyên, Diệu Linh, Phạm Trung Kiên,... Mình cũng ở cái tầm tuổi ấy mà sao hồi đó đọc văn thơ của họ mà cứ như là cách xa đến vài năm. Quả thực vô cùng ngưỡng mộ. Nói thật là chính nhờ những tác phẩm trên HHT mà giờ mình mới có cái blog này, nếu không thì đến một câu gãy gọn chưa chắc đã viết ra hồn.

Trên báo HHT, mình nhớ nhất là truyện dài "Cỏ ven đường" của Bùi Chí Vinh. Ngay từ hồi ấy, sở thích về truyện của mình đã thể hiện sở thích trong tương lai. Kiểu truyện anh hùng, mỹ nhân đó mang đậm màu sắc phim hành động Mỹ đã cuốn hút mình khủng khiếp đến nỗi mình đã nằng nặc xin bố mẹ cho đi học võ. Chả biết may hay rủi mà bố mẹ mình không đồng ý khiến sau này mình không theo nghiệp dính đến những chuyện chinh chiến nhưng vẫn phải làm một công việc mà một thời không dám mặc váy đi làm

Giờ mình buồn ngủ rồi. Nếu mai tỉnh táo và có thời gian thì sẽ kéo cái bài này dài hơn chút. Tạm thời thế là đủ rồi img

Friday 5 December 2008

Tháng Giêng - Anh hiểu sức vươn của những cành đào?

Vụt trôi qua, thêm một cuối tuần. Và sẽ đến, tháng Giêng, rất nhanh!

Hoa của tháng Giêng muôn màu, rạng rỡ báo hiệu sự sinh sôi. Còn tôi, một lần nữa, lại chọn loại hoa không phải của nơi đô thị, không phải loại hoa như tiêu đề entry dù rằng năm nào cũng phải quyến luyến một lần. Người ta nhiều khi như thế, chọn những thứ xa lạ, thậm chí chẳng hiểu gì về nó thay vì những cái gần gũi thân quen, không rõ vì bản tính hiếu thắng, không bao giờ chịu lùi bước để thừa nhận những sự thật rõ ràng hay không thích những gì đã cũ?















Chú thích: Ảnh "Tháng Giêng" là hoa mận chụp tại Hà Giang

Monday 1 December 2008

Tháng 12 - Hàng giậu ấy hoa quỳ vàng đã nở...

Bắt đầu từ tháng 12, tháng muộn mằn của những cảm xúc còn rơi rớt lại, gom thành những nỗi buồn không tên. Hoa của tháng 12 tôi chọn là Dã quỳ, đẹp hoang dại giữa thảo nguyên mênh mông. Dã quỳ buồn miên man trong nhạc Phú Quang

Trong ánh chớp bất ngờ của số phận
Em đã kịp nhìn thấy anh
Trong vòng quay điên cuồng của số phận
Em đã dừng lại đúng nơi anh

Và từ đó em lặng lẽ nói cười, lặng lẽ nát tan
Và từ đó em thành sương thành lửa
Tình nào không một nửa là mơ!

Xe cấp cứu đang rúc còi đó chăng?
Hàng giậu ấy, hoa Quỳ vàng đã nở
Hay nỗi buồn xưa một thuở vẫn chưa tan?

Em lặng lẽ cầu xin, lặng lẽ chờ mong
Lặng lẽ vỡ òa, lặng lẽ khô cạn
Lặng lẽ hồi sinh dâng trào trong tiếng gọi thầm tên anh!


Chẳng biết Dã quỳ đem buồn vào nhạc hay chính những giai điệu thiết tha đến cháy lòng ấy qua giọng hát của Ngọc Anh khoác lên dã quỳ vàng nỗi buồn đeo đẳng.

Tôi không ngờ mình có thể gặp Dã quỳ trong lòng Hà Nội. Tôi gọi em là Cúc quỳ, vẫn là em thôi nhưng nghe dịu dàng hơn bởi em đang ở đô thị, nơi cần lắm sự thuần khiết, thanh tao.