Friday 31 October 2008

Trời mưa quá anh ơi...

Mấy hôm nay Hà Nội mưa kinh hồn. Mình đi học ở đường Láng 2 ngày đầu không bị ngập lụt gì vì từ nhà đến chỗ học đều là đường to và cao, thêm nữa, mưa cũng chưa đủ lớn và lâu. Đến hôm cuối cùng, tức là hôm nay, đi thi thì thôi rồi. May mà đến không việc gì, chỉ có lúc về phải vòng vèo và lội bì bõm mấy đoạn. Con xe của mình chả hiểu sao đã chết máy rồi, dắt qua chỗ lội chắc mẩm dắt bộ hơn 2 km về nhà thì lại nổ máy được. Thế là ngon. Nhưng hôm nay mình suýt chết. Khi rẽ sang đường chỗ đường Kim Liên mới, lúc ấy trời mưa mờ mắt, mình đã phải ngó trước ngó sau mới sang đường, thế mà không hiểu từ đâu có 1 cái ôtô phóng như điên với tốc độ kinh hoàng vèo qua đầu xe mình. Khoảng cách để chạm tới xe mình chỉ vài cm. Nếu quả đó mà nó lao vào xe mình thì chắc chắn là cái mũ BH cũng chả cứu được mình. Xin lỗi cả nhà chứ tiên sư cái bọn thần kinh, trời mưa như thế mà chúng nó phóng thế thì khối người chết oan.

Đầu giờ chiều thấy tạnh ráo nên mình mò lên cơ quan. Có lẽ đó là sai lầm lớn nhất trong ngày mà mình mắc phải. Lúc đi thấy đường ráo khô lại còn hí hửng mừng nữa chứ. Ngồi được một lúc thì thôi rồi, trời mưa cho tới tận bây giờ. Cả con đường từng tạnh ráo giờ mênh mông bể nước. Đã tính đến chuyện ngủ lại img nhưng đói quá nên quyết định về. Xe thì vứt lại cơ quan, định đi bộ 3,8km xem đường phố ra sao. May lại có một chú đồng nghiệp đón vợ gần nhà cho đi quá giang 1 đoạn. Đoạn còn lại mình vừa đi bộ, vừa ngắm thiên hạ dắt xe. Eo ôi, nước cứ dập đềnh, lút quá nửa bành xe. Nếu mình mà biết bơi thì mình sẽ bơi sải sát lề đường phía vỉa hè (cho đủ độ sâu img ). Lúc nào mệt thì bò lên vỉa hè nghỉ, xong lại bơi tiếp, chả sợ chết đuối, chả vướng phải ai, lại không bị mấy thằng cha phóng xe vèo qua làm nước bắn tung tóe ướt cả người nữa chứ. Nghĩ đến đó thì mình về tới nhà và quần áo cũng ướt sạch img

Có người hỏi mình sao không mang máy ảnh làm vài phát cảnh ngập lụt. Thôi, cho iem xin, ngu gì vác máy ảnh ra giời mưa giời gió thế này. Vớ phải mấy thằng điên nó té cho 1 phát thì đi đời súng ống img

Chả có cái ảnh Hà Nội lụt nào đành lôi cái ảnh Hà Nội sắp mưa ra minh họa vậy


img


Sunday 26 October 2008

Thơ Đường

Xem bức ảnh này lại liên tưởng đến những bài thơ Đường


img

Xuân nhật túy khởi ngôn chí
Lý Bạch

Xử thế nhược đại mộng
Hồ vi lao kỳ sinh
Sở dĩ chung nhật tuý
Đồi nhiên ngoạ tiền doanh
Giác lai miên đình tiền
Nhất điểu hoa gian minh
Tá vấn thử hà nhật
Xuân phong ngữ lưu oanh
Cảm chi dục thán tức
Đối tửu hoàn tự khuynh
Hạo ca đãi minh nguyệt
Khúc tận dĩ vong tình



Dịch thơ (Tản Đà)

Ở đời như giấc chiêm bao
Cái thân còn đó, lao đao làm gì?
Cho nên suốt buổi say lỳ,
Nằm lăn trước cột, biết gì có ta.
Tỉnh thôi đưa mắt sân nhà.
Một con chim hót bên hoa ngọt ngào.
Hỏi xem: nay đó ngày nào?
Ngày xuân gió mát, vui chào tiếng oanh.
Ngậm ngùi cám cảnh sinh tình,
Nghiêng bầu, mình lại với mình làm vui.
Hát ran, chờ tấm trăng soi,
Thoạt xong câu hát thời rồi đã quên.

Wednesday 15 October 2008

Mong manh hoa giấy


Chả hiểu sao mình chụp hoa mãi mà không thấy chán :D

img

Saturday 11 October 2008

Có lẽ nào ta lại quên nhau?

Đêm qua, ngồi trong phòng thấy phảng phất mùi hoa sữa. Nói thật là mình không yêu hoa sữa tới mức ám ảnh để có thể tưởng tượng ra được. Nhưng quả thật, mùi hoa sữa cứ lẩn quất quanh mũi. Nó cứ như trêu người, lướt qua, rồi không thấy đâu nữa. Chạy ra cửa sổ ngó, hít hít, lại chỉ thấy mùi gió, hít cả bụi, hắt hơi, bực mình quay vào. Lại thấy mùi hoa sữa đâu đó. Cái trò rập rình như thế phải nói là rất gây ấn tượng, theo cái kiểu "đuổi chó thì chó chạy, chạy thì chó đuổi, đứng lại thì cả hai nhìn nhau", thành ra tự nhiên lại có cảm giác muốn tìm đến hoa sữa. Chứ bình thường mình ghét đặc, nó nồng quá thể. Ngày xưa, hoa sữa thi vị chắc vì hồi đó còn ít cây, mùi cũng chỉ thoang thoảng nên vị ngòn ngọt thơm mát ấy thật dễ chịu, y như mùi thơm tối qua mình ngửi thấy. Còn giờ thì hoa sữa nhan nhản, thành ra mùi hoa cứ đặc quánh lại, chẳng còn dịu dàng nữa.

Nhớ hồi mình còn học phổ thông, ngày sinh nhật, mấy anh bạn mang một cành hoa sữa xum xuê đến tặng. Chắc hẳn phải mang dao bổ củi đi đẵn vì cành đó to tới mức phải lùa mãi mới qua được cửa vào nhà. Mặc dù thời đó đã không ấn tượng với hoa sữa lắm nhưng vẫn cảm động rưng rức vì sự lãng mạn rất sinh viên của mấy anh bạn. Đêm hôm ấy, cành hoa sữa được ngự trên sân thượng vì chẳng biết cắm vào đâu. Chẳng dám dựng trong nhà vì khả năng ngạt thở do hoa rất cao. Thêm nữa, cũng chưa có mốt tự tử của các sao Hàn nên không hy vọng được ăn theo mà nổi tiếng mặc dù chết vì ngạt hương hoa lãng mạn hơn nhiều so với treo cổ hay hít khói than.

Một chuyện nữa về mình và hoa sữa. Có lần, thằng em họ trong Sài Gòn ra đúng vào mùa thu. Nó bảo mình dẫn đi kiếm một cành hoa sữa để mang vào tặng bạn gái nó. Thế là mình dẫn nó đi lòng vòng 1 hồi, trời đã nhá nhem, đã thấy có mùi hoa thơm thơm, mình nói nó dừng xe lại và chỉ một cái cây cao lừng lững: Đấy, cây hoa sữa đấy. Nó trợn mắt: Thế này thì em bẻ sao nổi? Mình lạnh lùng: Thì em chụp cái ảnh rồi mang vào bảo bạn em cái cây cao như tế nên không bẻ được hoa. Nó đành ngậm ngùi đi về. Tối hôm đó, mình cũng có áy náy một chút vì hồi chiều, lúc khẳng định như đinh đóng cột thế, mình đã không phân vân xem cây đó là cây vông hay cây sữa. Thú thực là kể từ khi mình biết đến hai loại cây này, tới tận bây giờ, mình cũng không phân biệt được rõ ràng cây nào là cây vông, cây nào là cây sữa nếu không tận mắt nhìn thấy hoa trên cành img

Entry này chắc làm em Vivian thất vọng tràn trề nhỉ img. Thôi thì bù lại 1 vài bức ảnh hoa sữa vậy nhé
img

img



img


img



img