Monday 3 March 2008

Đoản khúc cho ngày

Ngày hôm qua...
... của hai mùa trước...



Buổi sáng trời không mưa nhưng mặt đường ẩm ướt, dấu vết của cơn mưa đêm trước. Cảm giác không vui, không buồn. Nửa ngày trôi qua không sắc màu.

Buổi trưa trời ấm áp. Một chút nắng nhẹ đến nỗi phải tinh ý lắm mới nhận thấy được. Ngẩng đầu lên thấy một thoáng xanh nhạt ẩn hiện sau lớp mây dày màu trắng đục. Đến dự tiệc cưới với cả bộ trang phục đỏ trừ chiếc áo khoác. Vẫn luôn tự tin trong màu sắc ấy, lại càng trở nên tự tin hơn trong một buổi trưa hưng hửng, trong cái hội trường tôi tối đông nghịt những người. Đôi giày cao 7 cm vừa vặn cho những bước chân điềm tĩnh.

Những nụ cười kiêu hãnh tặng cho lũ bạn trai cùng dự tiệc mà trong số đó quá nửa đã lập gia đình và làm bố. Những nụ cười thách thức dành cho mấy đứa bạn gái thân đã có chồng từ lâu lắm. Không ai hiểu tại sao từng đó tuổi rồi mà vẫn có người nở được nụ cười như vậy.

Buổi chiều có vẻ dài hơn. Bốn giờ bắt đầu lất phất mưa. Vẫn giống như mấy ngày trước, chỉ khác là màu xám đổ xuống sớm hơn. Trời thấp và nặng trĩu nhưng những hạt mưa cũng chỉ là mưa bụi. Giá mà có một cơn mưa đầu mùa hạ, có lẽ hôm sau trời sẽ trong xanh cho tới lúc mặt trời lặn và chuỗi ngày u ám lê thê sẽ chấm dứt. Giờ mới đang tháng Hai âm lịch. Còn chục ngày nữa mới sang tháng Ba. Tháng Ba, rét nàng Bân. Phải lâu nữa mới hết tháng Ba.

Buổi tối, ngửa tay trước sân. Vẫn những hạt mưa li ti. Mưa xuân. Mưa cuối xuân. Mùa xuân đã cạn ngày. Ngồi trong nhà không nghe thấy tiếng mưa rơi trên mái nhưng nghe thấy tiếng tí tách của giọt gianh. Đều đều...

Chờ đợi...

Đêm...


img


Ngày hôm nay...


Nắng vẫn rải vàng và gió vẫn lùa bay tóc. Bước chân vẫn điềm tĩnh xoải đều trên con đường lát gạch đã gập ghềnh bởi thời gian. Qua những ngày đông lạnh giá là những ngày xuân. Xuân không làm vương mưa bụi rưng rưng trên mi mắt, không dính dấp những dấu giày mà vẫn quyến luyến, thiết tha, dịu ngọt. Ngày tháng trôi qua nhanh tưởng như xóa nhòa những ranh giới của mùa. Mùa đôi lúc không là chính mình với những ngày xuân nóng và oi như ngày hạ. Hạ nhiều buổi lành lạnh như thu. Thu đột ngột trở gió như đông về vội. Còn đông, đông lại mưa phùn dai dẳng như lúc mới ra Giêng. Nhiều lúc xuyến xao bởi những khoảnh khắc lạc mùa.

Tách cà phê trong chiều nâu sóng sánh. Gạt khẽ sợi dây leo khô xác bám hờ bên bậu cửa xuống làm bạn với nền đất im lìm. Ô cửa sổ xanh nhìn ra những vùng rất xanh của trời và của lá. Mấy con chim sẻ lách chách nhảy từ cành cây sang bờ tường dạn dĩ và vô tư như thể chúng là chủ cả khoảng không gian này. Ai đó dẫm lên khoảnh sân rải đầy đá cuội, lạo xạo, nghe rõ cả tiếng guốc bối rối trượt trên những viên sỏi. Gió khẽ cựa mình lật theo vài cánh đào phai.

Một mình không phải bao giờ cũng cô đơn.

Xuân chưa hết !

Ngày chưa tàn !


img

6 comments:

  1. Chị em đằm thắm quá!!!

    ReplyDelete
  2. @brautk... : :) Cảm ơn em

    @a. Thủy: nếu còn có ngày mai... :D

    ReplyDelete
  3. E biêt chân ai roài...có điều không biết đó là lá gì? :D

    ReplyDelete
  4. E thích cái cách chị viết, rất đằm thắm và sắc sảo và sâu sắc...phong thái của 1 người con gái Bắc điển hình...Thanks chị đã chia sẻ cho bà con thưởng thức cả nhãn tiền và nhãn quan nhé...hihihihi :)

    ReplyDelete
  5. @ Nga: Lá này ở VN làm gì có :D :D :D

    ReplyDelete