Sunday 16 March 2008

Góc tận cùng của phòng làm việc

img

Cứ đi hết 16 bậc cầu thang, rẽ tay trái, bước dọc theo hành lang lát đá hoa trơn bóng, đến chỗ rẽ, rẽ phải, thấy cánh cửa gỗ xanh đầu tiên, bước vào. Nếu đánh mắt sang trái sẽ thấy 3 ngăn làm việc với những người luôn cắm cúi vào màn hình máy tính, nhưng đừng bận tâm, chắng ai thích một sự quan tâm thái quá đến tò mò của những người khách mỗi khi vào phòng. Đối diện bên kia cũng là 3 ngăn y hệt. Cứ đi thẳng rồi rẽ trái, tốt nhất là rảo bước và gõ giày thật mạnh để hai người trong hai ngăn đầu tiên cảm thấy rằng bạn đang lướt qua và không dừng lại phía sau họ, dù chỉ một giây. Đến ngăn thứ 3, ngăn trong cùng, khi ánh mắt của bạn bị chặn lại bởi vách nhôm màu trắng xám thì bạn sẽ gặp nàng.

Đồng nghiệp đều ao ước góc làm việc của nàng, không phải vì phía sau nó là một ô cửa sổ gần đến nỗi chỉ cần xoay lưng lại là có thể thấy rõ mồn một những gì phía sau. Đương nhiên, không ai hứng thú chỗ làm việc đó bởi cái cửa sổ vì nó chỉ nhìn ra một khu chung cư 2 tầng tồi tàn, với một lối đi hẹp, ẩm thấp. Cứ mỗi một cơn mưa đổ xuống, dù mưa phùn mùa xuân hay mưa rào mùa hạ thì những mái tôn rỉ lại xám ngoét một màu, nhỏ nước lóc tóc xuống lối đi, những bức tường vôi vàng tróc lở bám đầy rêu trở nên tối xỉn vì ngấm nước. Người ta ao ước nó vì nó nằm ở một vị trí kín đáo và ít bị làm phiền. Một điều thú vị nữa là khi ngồi ở cái góc sâu hút ấy, chẳng ai biết bạn có mặt ở chỗ ngồi hay không. Thật ngại ngần khi phải vượt qua ý nghĩ để tìm gặp một người sẽ làm phiền đến 5 người khác. Thế nên, nếu có ai đó tìm bạn, thường là người ta sẽ chỉ đứng từ ngoài gọi vọng vào, và nếu bạn không muốn tiếp chuyện, "bạn có quyền giữ im lặng, nhưng mọi âm thanh phát ra từ chỗ của bạn có thể làm bằng chứng chống lại bạn trước người khách nọ" (*). Nếu bạn không lên tiếng, ai cũng hiểu là bạn không ngồi ở đó, dù rằng rất có thể bạn đang cắm cúi lướt web hoặc đang mơ thấy mình ngồi tán gẫu ở một quán cafe cạnh Bờ Hồ. Thêm nữa, nếu bạn đang làm việc riêng, khoảng thời gian bước vào từ cửa cho đến lúc thấy bạn đủ để bạn bình tĩnh đóng tất cả các chương trình làm việc riêng tư mà mở một cửa sổ soạn thảo word hay một trang tin tiếng Anh có nội dung rối rắm đến mức chính bạn cũng chẳng hiểu nó nói gì.

Nếu như vị trí ấy đẹp với người sở hữu nó bao nhiêu thì, như đã nói ở trên, bất tiện với những người muốn thăm viếng bấy nhiêu. Thỉnh thoảng cũng có người qua tìm gặp nàng. Tất thảy đều không muốn vào tận nơi mà chỉ đứng từ xa gọi vọng, thậm chí, nhiều lúc nàng có cảm giác họ cũng mong mỏi sẽ không có tiếng trả lời để khỏi phải đi qua từng đó người, chào hỏi xã giao với từng đó người và lại phải làm từng đó thủ tục khi trở ra, chỉ khác là theo thứ tự ngược lại. Vậy nên nhiều lúc nàng cũng chiều lòng họ mà im lặng. Họ cũng không hề có ý định kiểm chứng vì nếu nàng thực sự không có mặt ở đó thì công sức họ bỏ ra quá ư là lãng phí, chẳng ai muốn nhận một sự rủi ro lãng phí thời gian như vậy.

Đó là chuyện cũ. Giờ nàng đã chuyển sang nơi khác. Số phận run rủi cho nàng một vị trí lại là tận cùng của phòng làm việc.



(*): Nhiễm lời thoại của phim hành động Mỹ

2 comments:

  1. Em rất thích cái ảnh trên của chị!!!

    ReplyDelete
  2. hehe, trái với mình, mình ngồi ngay giữa cửa, ai đi qua cũng phải chào mình nhưng đôi lúc lại như reception cũng chán

    ReplyDelete