Sunday 23 November 2008

Nhớ nắng

img
taken by Linh



img

Hà Nội hôm nay sậm sùi như tiết Xuân. Thành ra nỗi nhớ lại đến sớm.

Tháng MƯỜI MỘT chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Từng ngày! Ánh nắng trưa leo lắt để xoa dịu chút ít nỗi nhớ mùa thu cũng đã tắt hẳn.

Và rồi, ngay cả khi mùa đông quay gót, người ta sẽ lại nhớ, nhớ đến cái lạnh tê tái đủ để nhận ra trái tim mình còn ấm nóng.

Đời là nỗi nhớ chồng nỗi nhớ!

Những ngày này nghe nhạc Phú Quang cứ nghèn nghẹn mà không sao dứt ra được.

Thấy mình như một chiếc lá... chẳng biết gió sẽ cuốn về đâu?


Friday 21 November 2008

Báo

Nói thẳng một câu là nghề của mình chả liên quan gì đến văn thơ, báo chí, nhạc nhẽo, ảnh ọt hay bất cứ loại hình văn hóa nghệ thuật nào. Vì thế, về cơ bản là mình hầu như không quen các giới này. Tuy nhiên, qua nhóm Tình Địch của em Nga, mình cũng được quen với nhà báo Thủy Top nổi tiếng với tiểu thuyết "Biển xanh màu lá" viết về Trường Sa, đã từng được làm khách mời của "Gõ cửa ngày mới". Rồi em Gừng một thời làm mưa làm gió trong box Thi ca của TTVN nhưng mới làm mẫu cho mình, mới mới đi sửa răng, mới làm mất ví và toàn bộ giấy tờ vì mải đón bạn giai về nhà ngủ. Không thể không kể đến một kẻ cũng thuộc Tình Địch văn hay như chim hót, thơ thánh thót như mưa rơi và trong blog của tay này rất nhiều những nhà thơ, nhà văn nhà báo với đặc điểm nổi bật là trẻ trung và xinh đẹp. Mặc dù vậy, mình kiên quyết không link tới blog của hắn vì một mối ân oán giang hồ mới xảy ra cách đây không lâu vẫn chưa trả xong. Tóm lại là mình có biết nhưng không làm gì về nghề báo.

Ở chỗ mình có 1 tờ báo và chưa bao giờ mình viết nổi một bài để đăng dù đã làm việc ở đó vài năm rồi. Có thể là tại vì mình hơi dốt về chuyên môn, chỉ thích phất phơ với mấy thứ hoa lá cành chả làm nên cơm canh hành hẹ gì được. Sếp trưởng phòng kêu gọi viết bài để nâng cao trình độ viết lách của cán bộ với mức thưởng gấp 2 lần tiền nhuận bút nhận được (vị chi là nếu viết một bài sẽ đươkc số tiền = 3 lần nhuận bút bình thường) nhưng mãi mình cũng chưa có được bài nào. Và đến tận bây giờ mình vẫn chưa có một ý tưởng nào cho một bài báo cả.



Hôm nay, chị phó tổng biên tập gọi mình sang bảo: Em giúp chị nhanh nhanh lên, chụp hộ chị mấy cái ảnh làm trang bìa. Ặc, ặc, choáng quá. Cách đây ít bữa, gặp chị trong lúc đi ăn trưa, đã nhận được lời mời việc này, mình nghĩ chuyện đó chơi chơi thế thôi chứ chả có ảnh của mình thì chị cũng sẽ có ảnh khác. Hóa ra là không nói chơi. He he, chụp ảnh giải trí thì mình thấy thoải mái chứ chụp theo đơn đặt hàng, mình chưa nghĩ tới bao giờ. Nói thật là trình ảnh của mình còn quá lởm khởm, sức sáng tạo nghèo nàn, thế nên chả muốn buộc mình vào một công việc như thế. Nhưng cân đong đo đếm ra thì từ xưa đến nay mình chụp ảnh chơi có ra tiền đâu, giờ cơ hội ảnh mình lên mặt tiền của một tờ báo, thể nào chẳng được nhuận ảnh (chưa hỏi xem được bao nhiêu) tại sao lại không thử nhỉ? Đã xem mấy cái ảnh bìa mẫu và nghe yêu cầu về ý tưởng thì thấy cũng không phức tạp lắm, thậm chí ảnh dạng "chụp lại" tức là copy ý tưởng vẫn ok.



Giờ khó nhất là mẫu. Mẫu nữ thì đã có vài lựa chọn nhưng mẫu nam thì kiếm không ra. Có bạn nam nào chịu khó làm mẫu diễn cho tớ chụp lấy vài cái không? Tớ hứa là sẽ mời cafe trả công chứ không trả bằng tiền để khỏi mang tiếng mẫu. Đến cave bét ra còn có giá vài trăm ngàn một giờ huống chi là mẫu, trong khi tớ có đem toàn bộ nhuận ảnh ra trả cũng chả được nổi 200k



Cuối cùng mình muốn khoe các bạn 2 tác phẩm mà mình sáng tác cách đây 2 năm, liên quan đến công việc của mình



Mở ra công nghệ








Bóp chết công nghệ img

Tuesday 18 November 2008

Không lời

img

Thế là cuối ngày ! Gió đã bắt đầu đập dồn từng chập vào cửa sổ. Con nắng lịm dần trôi vào một giấc ngủ dài chưa biết bao giờ mới thức.

Hết một mùa !

Rồi sẽ là những ngày mây giăng phủ trên đầu !

Rồi sẽ lại nhớ những ngày xa !

Có mùa nào không là mùa nhớ?

Thèm một cơn mưa nhỏ cho mặt nước kia đừng quá lặng im
!

Monday 17 November 2008

Dìm hàng

Có kẻ 2 ngày nay cứ thấp thỏm vì mãi chưa được dìm, entry này được tạo ra chỉ với mục đích dìm hàng. Mình thì liễu yếu đào tơ nên chả dìm nổi, chỉ ủn người xuống hồ thôi, còn ai thích thì cứ thế mà dìm nhá img



Lấp ló đâu đó sau cái mũ là bóng một chàng img









Chờ mãi, cuối cùng chàng cũng hiên ngang đi ra. Đi đâu? Chàng đi đâu? img img








Ồ thì ra chàng tới cái lò gạch Tới lò gạch làm gì thì vẫn là một dấu hỏi to đùng hằn trên bức tường loang lổ img








Chỉ biết rằng sau khi chàng đi ra, chàng cười mãn nguyện img








Và chàng lại tiếp tục hành trình tìm kiếm nghệ thuật của mình img



img


Ánh mắt nhăn nheo toát lên niềm hạnh phúc của chàng vì tác phẩm vừa khám phá img








Cuối cùng, nếu phải lựa chọn giữa chàng và đuôi xe công nông thì mình chọn.... img img










Đợt entry gần đây, mình hay có ảnh bonus, lần này chả lẽ lại không. Thôi thì để lấy đường đi lại img img





Sunday 16 November 2008

Lại mẫu

Có lẽ hôm qua là ngày nắng đẹp cuối cùng trong chuỗi ngày nắng đẹp.

Quay lại chùa Hoằng Ân tuần trước, chụp vài tấm chân dung


Mẫu chính


img


img

img


img



Mẫu nửa..., thợ nửa.... :))

img



Bonus :D



img

Sunday 9 November 2008

Em Gừng

Hàng mới về, đưa lên cho nóng img

Model: Trà Giang

Photo by Giấc mơ không có thật


img


img


img


img


img





Bonus: Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng đánh rơi buổi chiều thơm ngát img


img

Chú thích: Ảnh bonus không phải em Gừng img

Tuesday 4 November 2008

NOVROSES


Tháng mười đi rồi. Giấc mơ mùa thu cũng vỡ òa theo cơn mưa cuối cùng của tháng. Khi những vạt cải bắt đầu gom màu vàng trên cánh đồng xa lắc là lại bắt đầu một mùa đợi.

Có ai đó thấy lòng trống trải. Đã đi qua những nỗi bâng quơ. Mùa thu mê đắm ở nơi đâu, còn nơi này thu hờ hững. Hay bởi vì ai trót lãng quên mà thu bỏ đi lặng lẽ? Những cơn mưa chốc chốc lại trút xuống ầm ào như hờn tủi. Đấy, nỗi ghen tuông của mùa cũng phiền toái, chẳng vừa. Mùi hoàng lan còn vương vất chút hương cuối, thoảng qua đêm, xoáy vào nỗi lòng người đi kẻ ở.

Có ai đó lại háo hức một mùa mới. Mùa mới có gì đâu mà trông đợi. Mùi khen khét quện vào sương của những đám lá khô đốt trong đêm rồi sẽ mỏng dần. Những ngọn đèn vàng cũng sẽ không làm ấm hơn trong những cơn gió Đông lạnh buốt. Bàn tay với bàn tay cứ tê cóng mà xa nhau. Nhìn lá lẻ loi lìa cành mà lòng càng trở nên cô độc. Thì lúc ấy, ai đó lại sẽ thèm chút nắng xưa ánh lên trong mắt nhau nơi mùa cũ.

Có còn để lại chút gì cho nhau, hỡi mùa vàng?


img

Sunday 2 November 2008

Không có gì đổi thay, hai mươi tư năm, Hà Nội ơi, vẫn thế !!!

Đọc tiêu đề của một độc giả báo VNExpress: "Sau 24 năm, Hà Nội vẫn như thế", trong bữa cơm, nghe bố nhắc về trận lụt năm 1984, mình bỗng thấy nao nao. Ký ức của một đứa bé 5 tuổi sau 24 năm chỉ còn là những mảnh vụn.

Mảnh vụn đầu tiên là cảnh con bé con nửa đêm ngồi thu lu trên giường, tròn mắt nhìn bố mẹ lội bì bõm khuân đồ đạc chất vào một chiếc giường có chân cao nhất đã được cuộn chiếu chỉ còn trơ giát. Những ghế, những bàn đều trở thành vị trí mới của những thứ quan trọng nằm trên mặt đất. Lúc nó tỉnh dậy thì nước đã ngập vào nhà rồi. Nó không nhớ nước đã dâng lên thế nào, chắc là từng chút một. Rồi thì ông ngoại xuống cõng nó lên nhà trên (hồi ấy nhà nó nằm phía sau nhà ông bà ngoại và hàng ngày đi chung cửa với ông bà nên mọi người vẫn gọi nhà trên và nhà dưới). Lúc ông cõng qua cái sân tối đen như mực, nó chả nhìn thấy được gì nhưng nó biết hai ông cháu đã đi qua một cái cây vọng cách và một cái giếng. Cây vọng cách ấy có rất nhiều bọ ngựa. Thằng em con cậu bằng tuổi nó vẫn bắt bọ ngựa rồi lấy chỉ buộc vào cổ dắt đi chơi. Thỉnh thoảng nó bị thằng em dí bọ ngựa vào người dọa nhưng nó chả sợ. Nó cũng bắt một con buộc chỉ vào cổ và thách đấu với thằng em.

Nó không nhớ được là đã trải qua đêm lũ lụt ấy như thế nào, chắc là ngủ trên cái phản của ông bà đến sáng, vì trẻ con chả có việc gì làm sẽ chóng buồn ngủ. Sáng hôm sau, bố nó lên lại cõng nó xuống nhà. Lúc này thì bốn cái chân giường thấp đã được kê thêm mấy viên gạch nhưng nước cũng mấp mé giát giường. Quả thật là trẻ con dù ngoan mấy thì ngoan cũng không thể ngồi im quá lâu. Ông anh trai nó hiếu động hơn nó nhưng lại lớn hơn nên xin phép được bố mẹ cho lội nước để "phụ giúp" bố mẹ dọn dẹp. Dù còn rất bé, nó không thể hiểu rõ được tại sao anh mình lại có được đặc ân đó nhưng nó cũng cảm thấy thật không công bằng nếu anh được đi lại vầy nước bì bọp trong khi nó lại cứ phải ngồi bẹp ở trên giường. Bỗng nhiên nó phát hiện ra những cái ghế xếp ở cạnh giường. 5 tuổi thì chưa thể có nhiều sáng kiến lắm nhưng cũng sẽ được gọi là thông minh khi nghĩ được một giải pháp nhỏ cho việc vận động thay vì nhàm chán nhìn mọi người lội nước. Những cái ghế được xếp nối tiếp nhau, bắt đầu từ mép giường. Và nó di chuyển những cái ghế để có thể tiến ra phía cửa. Có lẽ 5 tuổi hơi bé để vật lộn với một chiếc ghế cao ngang người trong điều kiện sông nước như vậy. Cuối cùng thì anh nó cũng giúp nó chuyển từng cái ghế (anh nó vẫn luôn là người tốt bụng như thế) còn nó chỉ việc leo qua. Nhưng thật tiếc, khi khoảng cách chỉ còn chút ít nữa thôi là sẽ tới cửa đế nó có thể ngắm quang cảnh bên ngoài thì bố nó ở đâu xuất hiện. Ông nói mỗi một câu: "Chúng mày làm cái trò gì thế?" rồi bế thốc nó quay lại giường. Vậy là tan tành công cuộc tiến tới bầu trời tự do.

Một mảnh vụn nữa mà nó còn giữ lại được là bữa cơm trong ngày mưa lụt. Đơn giản và dễ hiểu: "rau muống và lạc rang". Ngày xưa, thậm chí tới tận bây giờ, đa số các nhà đều tích trữ lạc. Nó còn nhớ cái thùng đựng lạc là một thùng sắt tây vốn đựng bánh, sơn đỏ chót. Có lẽ là mẹ nó đã xin ở đâu về vì hồi bé nó không được ăn bánh hoặc là nó cũng không thích ăn bánh lắm nên nếu được ăn bánh từ cái thùng đó chắc nó sẽ phải nhớ. Còn rau muống ngày mưa thì ngoi lên ầm ầm ở cái hồ chuyên trồng rau gần nhà. Mảnh vụn này thì vẫn được nuôi dưỡng suốt 24 năm qua vì cứ thỉnh thoảng Hà Nội ngập úng thì nhà nó lại ăn cơm với rau muống với lạc rang, chả quên được. Không nói đâu xa, cách đây 2 ngày, nhà nó ăn cơm với lạc rang (húng lìu bà Vân mua ở Bà Triệu trước đó ít hôm :D) nhưng không có rau, kể cả rau muống. Giờ người ta lười lội nước vớt rau hơn ngày xưa, chứ mới ngập thế cũng chả thể nào úng được cái loại rau này. Rồi thì hôm sau ra chợ thấy người ta tranh cướp nhau rau muống 20k/mớ bằng cái nắm tay, chán chẳng buồn ăn, lại về ăn lạc rang với thịt bò. Mong rằng mai kia giá rau sẽ giảm dần không thì toàn ăn cơm với thịt lại béo ú lên mất.

Hy vọng 24 năm nữa mình sẽ không phải ngồi chắp ghép những mảnh vụn về những ngày mựa lụt như thế này nữa