Monday 26 May 2008

Chàng ơi buông vạt áo em ra

Hôm nay tình cờ được đọc lại câu ca dao

Chàng ơi buông áo em ra
Để em đi chợ kẻo mà chợ trưa

Mình thì hay viết lại thành "Chàng ơi buôn vạt áo em ra", nghe có vẻ điệu đà hơn, dùng dằng hơn. Nhắc đến câu ca dao này, mình lại nhớ đến một câu chuyện hồi giáp Tết. Đã từng kể, giờ kể lại. Chuyện là như thế này.


Mãi hơn 10h tối gã mới tí tởn mò đến chỗ hẹn. Chắc mẩm lại mấy cái mặt quen thuộc nhìn đã mòn nhẵn, thuộc đến từng cái nốt ruồi, đang điên lên vì gã, gã lững thững đi bộ ra đầu đường bắt taxi đi cho… đủng đỉnh. Thò mặt lên đến tầng 2, gã khựng lại bởi một gương mặt là lạ mà lại quen quen như đã từng gặp đâu đó rồi. Gã à lên một tiếng, toét miệng cười rồi rón rén ngồi xuống cạnh gương mặt mới toanh. Gã cất giọng trầm ấm pha âm hưởng ngạt mũi lúc trời lạnh chào bốn gương mặt còn lại: ba gái, một trai. Gã cố giữ vẻ đĩnh đạc đàn ông nhưng thực sự là gã hơi mất bình tĩnh.

Ngồi giữa 2 nàng và đối diện 2 hai nàng khác, gã cứng đơ, không dám nghiêng bên này hay ngả về bên kia vì sợ vô phép. Gã cố giấu vẻ bối rối. Người gã nóng ran, cứ hừng hực từ trong ra ngoài, lại thêm cảm giác lâng lâng khó tả. Gã xin một cốc nước đá với hy vọng cơ thể gã sẽ dịu lại đôi chút. Người đàn ông đối diện gã, cũng ngồi giữa 2 nàng và đối mặt với 2 nàng khác, như gã, vẫn vẫn khoát tay điềm tĩnh trước mọi thứ xung quanh, nhìn gã với ánh mắt dường như mai mỉa.

Bỗng nhiên, gã nghe thấy một giọng nói khẽ khàng như thì thầm vào tai mà gã cảm nhận được có lẽ là từ phía gương mặt vừa quen vừa lạ: "Anh ơi, buông vạt áo em ra". Lúc này gã hoảng sợ thật sự, gã cứ liến thoắng với câu chuyện không đầu không cuối vờ như không nghe thấy gì, vì gã vẫn chưa biết mình phải làm gì, buông cái gì, ở đâu khi mà hai tay gã hình như vẫn đặt trên đùi. Gương mặt lạ có vẻ xích về phía gã thêm chút nữa và gọi khẽ: "Anh ơi…". Có cái gì động đậy dưới ghế, giần giật. Trời ơi, từ xưa đến nay, gã đã nhiều lần rơi vào tình huống dở khóc dở cười vì gái nhưng chưa bao giờ gã thấy mình bất lực như lúc này. Gã cảm thấy mọi bộ phận trên cơ thể không thể nhúc nhích, gã muốn quay sang nói với gương mặt kia một câu gì đó thật êm ái, thật dễ chịu nhưng cái lưỡi và cái cổ của gã chẳng chịu nghe theo.

Và rồi, một bàn tay mát lạnh vỗ đến bộp vào vai, gã mới giật bắn mình, ngừng nói.. Một giọng nhỏ nhẹ không kém phần dịu dàng: "Anh ơi, anh đang đè lên... áo của người ta kìa". Cho đến lúc ấy, gã mới hiểu ra, từ từ nhấc… mông lên để gương mặt lạ mà quen kia kéo cái vạt áo về. Gương mặt ấy cũng còn ném lại cho gã một cái lườm dài suốt dọc sống mũi trước khi ngúng nguẩy quay đi.

Sunday 25 May 2008

Nghề biển

Chụp ảnh về cuộc sống lao động không dễ chút nào. Nhiều khi cần những khoảnh khắc. Bức ảnh này mình chụp bằng Canon PowerShot mượn của chị Hà Nội nắng, từ cái thời mà chưa có mảy may ý nghĩ sẽ mua 1 chiếc máy ảnh DSLR.


img

Tuesday 20 May 2008

Giết thời gian trước khi nó giết mình

Hôm nay bốn lần đi qua hồ Thiền Quang: hai lần đi, hai lần về.

Sáng, những cành phượng đỏ la đà mặt hồ gợi cảm.

Tối, ánh đèn vàng hờ hững ấm lên giữa màn đêm đặc quánh.

Chủ động giết thời gian trước khi nó giết mình bằng cách đi uống cafe. Gọi là đi uống cafe nhưng không dám động đến một giọt, không phải bởi lo mất ngủ mà soi gương thấy khuôn mặt đáng thương quá.

Cái lạnh của đợt rét có lẽ là cuối cùng này chỉ đủ gai gai người, làm tăng thêm cảm giác thú vị khi ngồi uống nước ven hồ. Gió rít giữa mùa đông còn không sợ, sợ gì chút lạnh cuối mùa?

Định rủ thêm vài người nữa ngồi tán gẫu nhưng bỗng dưng thèm được gặm nhấm nỗi cô đơn của chính mình.

Vụt vặt cuối ngày.


img

Friday 16 May 2008

Ì à hú ú ú ú

Tối nay, tớ ngứa tay nên click vào đoạn quảng cáo Yahoo Việt Nam. Mặc dù đã xem vài lần trên TV, trên xe bus nhưng phải nói là đoạn quảng cáo vẫn rất hấp dẫn. Thế nên khi thấy mục chơi lựa đậu mình cũng xô vào. Rồi thì có một bản thỏa thuận tham gia. Như một công dân mạng chân chính, mình đã đọc từng điều khoản một và đến điều 7 thì dừng lại vì không thể nào hiểu nổi. Thế là tớ đành thoát ra vì nhỡ ra chết vì thiếu hiểu biết thì khổ. Tớ dán cái màn hình vào đây để cả nhà đọc. Ai hiểu thì giải thích lại hộ tớ để tớ yên tâm quay lại chơi trò lựa đậu vào những đêm mất ngủ. Xin cảm ơn trước !


img


Ngậm ngùi rời trò chơi lựa đậu, tớ tò mò khi thấy trò trắc nghiệm tính cách.


img



Hồi hộp trả lời từng câu hỏi một cách trung thực, kết quả vô cùng bất ngờ, đến nỗi tớ phải vội vàng khoe ngay trên blog.


img



Các bạn nhớ nhé, tớ hiền như cô Tấm đấy, đừng bắt nạt tớ mà tội nghiệp img

Monday 12 May 2008

Tháng Năm

img

Thế là hoa phượng đã lại đỏ xôn xao. Ve râm ran khắp phố giữa trưa hè. Những con đường nắng đổ bóng lá.


Sông Hồng nước cạn. Lòng người cũng cạn. Liệu mùa sau khi nước về đầy vơi, lòng người biết có sóng sánh vơi đầy? Ôi muôn thủa sông bên bồi bên lở như tình riêng với tình người bên bỏ chợ, bên đa đoan. Sông lấn đất. Người lấn đời?


Bằng lăng tím rồi nhạt từng ngày. Ai bảo màu tím là thủy chung khi mà chỉ sau một cơn mưa màu đã phai nhạt, lụi tàn? Màu tím bằng lăng yếu đuối, mong manh, thiếu sức sống, biết đến để rồi lãng quên. Có chăng chỉ là một nét điểm tô cho mùa hạ muôn màu.


Bức bối nhất trong tháng Năm là màu hoa phượng. Những chùm lửa đỏ cứ cháy rực lên khao khát. Bao nhiêu nét dịu dàng của mùa xuân còn sót lại cũng bị màu hoa ấy xóa sạch, cứ như trời đất chưa bao giờ từng biết đến dịu dàng. Khao khát nghĩa là cháy bỏng hơn cả ước mơ. Bao giờ phượng thôi đỏ giữa tháng Năm, người mới thôi khao khát.


Ngọc lan ngát hương, dịu dàng và quyến luyến bước chân. Chẳng đợi đến mùa thu, ngọc lan nở trước, thế là hạ đã có sắc lại có cả hương. Hương thơm quấn quýt cả những nỗi đợi chờ.


Màu sắc mùa hạ rõ ràng, từ màu nắng, màu trời tới màu lá, màu hoa. Cả cơn mưa cũng không nhấm nhẳng như những mùa khác. Những cơn mưa tháng Năm bỡn cợt. "Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách". Bỡn cợt mà cũng đủ giữ chân người.


Tháng Năm, lẽ ra ta phải rộn ràng theo nhịp của mùa…

img

Saturday 3 May 2008

Nam Định


Lẽ ra entry này là một bài viết dài về chuyến về quê 2 ngày 2 đêm đầy những gian truân và cũng không kém phần thú vị, đến nỗi trước ngày trở về HN phải làm một bữa thịt chó giải đen :D. Nhưng giờ lười viết kinh khủng, thế nên sẽ lại ảnh vậy.

Sông Đào chảy ngang qua thành phố với cầu Đò Quan nổi tiếng đã có mặt trong sáng tác của nhạc sĩ Thái Cơ mang tên "Qua bến Đò Quan". Từ trên cầu Đò Quan , ngắm những con thuyền lững lờ trên sông thấy thời gian như trôi chậm lại

img

Qua cầu Đò quan rẽ ngay tay trái là xã Nam Phong, huyện Nam Điền, nổi tiếng với làng hoa và cây cảnh. Hoa ở đây trồng theo mùa. Đây là hoa mùa hạ. Những bông hoa loa kèn nở ngay trên vườn là nỗi buồn của những người trồng hoa. Họ không biết làm gì khi lượng hoa bán ra đã vượt sức người mua

img


Suốt dọc đoạn đường từ thành phố Nam Định qua huyện Trực Ninh về đến huyện Hải Hậu là con sông Ninh Cơ. Nhiều khúc sông uốn lượn rất thanh bình



img



img


Hoa gạo là một đặc trưng của Nam Định, thấy Wikipedia bảo thế. Quả thực, dọc con Ninh Cơ có rất nhiều cây gạo. Vào tháng 3, hoa gạo đỏ rực ven sông.


img

Còn đây là bông hoa gạo cuối mùa sót lại trên cây trước sân chùa Lương, một di tích văn hóa của Nam Định

img


Hai bức ảnh cuối này nói về con người và cuộc sống. Nó không phản ánh toàn diện nhưng cũng nói lên phần nào nỗi nhọc nhằn của người dân ở nơi đây.


img



img