Bỗng nhiên thấy rất mệt mỏi và nản khi phải cố gắng. Trong những lúc như thế, mình thèm uống cafe. Mình nhớ nhân vật nữ chính trong truyện "Nếu em thấy anh bây giờ" xem cafe như một thứ thuốc tăng lực cho cuộc sống bộn bề và căng thẳng của cô ấy. Truyện này cũng chỉ mới đọc được một hai chương đầu vào giờ trước khi đi ngủ khi còn trong SG, ra tới HN thì mình chưa mở lại.
Rất nhiều bài viết của mình có "thành phần" là tách cafe sữa, thậm chí hẳn một bài có tên nhắc tới loại đồ uống này. Nhất là những hôm trời lạnh mà viết vài dòng thì y như rằng sẽ nhắc tới tách nâu nóng. Hồi còn sinh viên, hay viết truyện lăng nhăng và kiểu gì thì nhân vật chính cũng có đồ uống quen thuộc là cafe. Nếu giờ mà viết truyện thì nhân vật của mình sẽ nghiện đen đá. Ở SG thì phải nói rõ là cafe đen và cafe sữa chứ mà nói nâu hay đen thì phục vụ chẳng hiểu gì cả.
Tối qua đi xem phim, ăn tối và uống cafe với 2 người: 1 cô bạn và 1 anh người quen. Lúc phục vụ mang đồ uống ra, cô bạn mình hỏi: "Tối nay định thao thức chuyện gì hay sao thế?". Người còn lại thì rất lịch thiệp: "Anh đổi đồ uống với em nhé" (anh ấy gọi nước cam ) kèm theo một ánh mắt rất cảm thông. Trời, em không uống được thì em đã không gọi. Mà cho dù em có trót gọi thì em cũng sẽ cố uống . Tuy vậy, không thể phủ nhận là hôm qua trông em giống một cô gái uống nước cam hơn là uống cafe .
Và mình phải đi pha một tách cafe đây.
Rất nhiều bài viết của mình có "thành phần" là tách cafe sữa, thậm chí hẳn một bài có tên nhắc tới loại đồ uống này. Nhất là những hôm trời lạnh mà viết vài dòng thì y như rằng sẽ nhắc tới tách nâu nóng. Hồi còn sinh viên, hay viết truyện lăng nhăng và kiểu gì thì nhân vật chính cũng có đồ uống quen thuộc là cafe. Nếu giờ mà viết truyện thì nhân vật của mình sẽ nghiện đen đá. Ở SG thì phải nói rõ là cafe đen và cafe sữa chứ mà nói nâu hay đen thì phục vụ chẳng hiểu gì cả.
Tối qua đi xem phim, ăn tối và uống cafe với 2 người: 1 cô bạn và 1 anh người quen. Lúc phục vụ mang đồ uống ra, cô bạn mình hỏi: "Tối nay định thao thức chuyện gì hay sao thế?". Người còn lại thì rất lịch thiệp: "Anh đổi đồ uống với em nhé" (anh ấy gọi nước cam ) kèm theo một ánh mắt rất cảm thông. Trời, em không uống được thì em đã không gọi. Mà cho dù em có trót gọi thì em cũng sẽ cố uống . Tuy vậy, không thể phủ nhận là hôm qua trông em giống một cô gái uống nước cam hơn là uống cafe .
Và mình phải đi pha một tách cafe đây.