Sunday 18 January 2009

Cafe



Bỗng nhiên thấy rất mệt mỏi và nản khi phải cố gắng. Trong những lúc như thế, mình thèm uống cafe. Mình nhớ nhân vật nữ chính trong truyện "Nếu em thấy anh bây giờ" xem cafe như một thứ thuốc tăng lực cho cuộc sống bộn bề và căng thẳng của cô ấy. Truyện này cũng chỉ mới đọc được một hai chương đầu vào giờ trước khi đi ngủ khi còn trong SG, ra tới HN thì mình chưa mở lại.


Rất nhiều bài viết của mình có "thành phần" là tách cafe sữa, thậm chí hẳn một bài có tên nhắc tới loại đồ uống này. Nhất là những hôm trời lạnh mà viết vài dòng thì y như rằng sẽ nhắc tới tách nâu nóng. Hồi còn sinh viên, hay viết truyện lăng nhăng và kiểu gì thì nhân vật chính cũng có đồ uống quen thuộc là cafe. Nếu giờ mà viết truyện thì nhân vật của mình sẽ nghiện đen đá. Ở SG thì phải nói rõ là cafe đen và cafe sữa chứ mà nói nâu hay đen thì phục vụ chẳng hiểu gì cả.


Tối qua đi xem phim, ăn tối và uống cafe với 2 người: 1 cô bạn và 1 anh người quen. Lúc phục vụ mang đồ uống ra, cô bạn mình hỏi: "Tối nay định thao thức chuyện gì hay sao thế?". Người còn lại thì rất lịch thiệp: "Anh đổi đồ uống với em nhé" (anh ấy gọi nước cam img) kèm theo một ánh mắt rất cảm thông. Trời, em không uống được thì em đã không gọi. Mà cho dù em có trót gọi thì em cũng sẽ cố uống img. Tuy vậy, không thể phủ nhận là hôm qua trông em giống một cô gái uống nước cam hơn là uống cafe img.


Và mình phải đi pha một tách cafe đây.


Monday 12 January 2009

Entry for January 12, 2009



Mới đó mà đã nửa tháng, khi nàng nhẹ nhàng bước ra cửa với một cảm giác ơ hờ, không tiếc nuối nơi ra đi và không háo hức nơi sẽ tới.

Hàng dầu cao vút mở ra khoảng không tự do chào đón nàng. Bóng cây không ken đặc con đường mà chỉ lấp ló chờn vờn như những sợi tóc mai bị gió cuốn chờm lên má, rất nhẹ nhưng cản được cái nắng gay gắt của một nơi không có mùa đông.

Tiếng giày khua khẽ trong không gian trầm điểm xuyết bằng tiếng nước róc rách rất êm dưới chân. Những hành lang lắt léo. Những dãy bàn chật người mà yên tĩnh. Những bông hoa cúc lững lờ buồn tênh trong chiếc bát gốm. Cánh cửa hờ hững giắt ngang một chiếc then cài cũ kỹ. Những mảng màu gam tối loang lổ như thể được tạo ra trong một cơn giận dữ.

Đêm với mùi hoa sữa len lỏi giữa những lớp gió lành lạnh quẩn lẫn cả hơi nước của cơn mưa trái mùa chưa kịp ráo. Nàng so vai, vòng tay tự ôm lấy mình trong không khí đặc sệt mùa thu Hà Nội ở một nơi không phải Hà Nội và cũng không có mùa thu.

Mùa thu Hà Nội đã qua lâu rồi, chỉ còn lại cái nắng chói chang nhưng không thể ngăn nổi buốt lạnh thấm tận tim. Không trải qua mùa thu Hà Nội, khó mà cảm nhận được sự xao xuyến khi bỗng bắt gặp những ngày rất dịu ấy ở một nơi xa lạ. Trong một thoáng, nàng chợt dùng dằng giữa nỗi niềm đi và ở.