Wednesday 29 April 2009

Một trăm hai mươi nghìn và một chuyện chép ở bệnh viện

Một trăm hai mươi nghìn
Mình đang cần một cái giấy khám sức khỏe. Thấy bảo là nộp 150k thì đến cuối tuần tới sẽ có giấy chứng nhận nghiêm chỉnh và không mất công sức lẫn thời gian. Nghĩ bỏ ra 150k cũng xót nhưng tình hình hạn nộp đến nơi rồi, tuần sau đi công tác cả tuần, khéo cũng đành nghiến răng vậy. Thằng cu em đồng nghiệp ngồi bên cạnh sáng nay đưa tờ giấy khám ra ve vẩy khoe, bảo em làm mất có 30 nghìn, chừng 30 - 45 phút nhưng cách đây 6 tháng rồi, hôm nay ông anh mang tờ giấy cũ, nộp 30 nghìn nữa và bác sĩ họ chép lại cho.

Mình nhẩm tính, Thứ 7 tuần sau phải nộp. Cả tuần sau đi công tác. 4 ngày nghỉ lễ 30/4 không ai làm việc. Hôm nay là 29 rồi, giờ đã là cuối buổi sáng. Còn mỗi chiều nay. Thế là quyết định xin phép sếp nghỉ một lúc buổi chiều đi lấy giấy khám sức khỏe. Nếu xuôi chèo mát mái thì mất 1 tiếng rưỡi và 30k, vị chi tiết kiệm được 120k. Mọi người trong cơ quan cũng khuyên nên đi đến những chỗ ấy cho khôn ra. Được lợi nhiều thứ như vậy tội gì không đi.

Và dưới đây là chuyện chép ở bệnh viện...

Đầu tiên là tiền đâu
Tờ giấy khám có khoảng 10 mục cần điền, tức là phải đi qua khoảng 10 phòng. Phòng đầu tiên là phòng Tài vụ, đương nhiên đầu tiên phải là tiền đâu. Chờ nộp tiền là tốn thời gian nhất vì mấy cái lỗ thò vào đưa tiền cho các chị thì ít và bé còn người thì nhung nhúc. Mình quẳng tờ giấy khám vào ô xếp hàng rồi đứng ra cửa chờ đợi. Thật tuyệt là cái cửa trông ra sân tennis của bệnh viện, rất thoáng đãng và thơ mộng. Phòng chờ ngột ngạt bao nhiêu thì chỗ mình đứng dễ chịu bấy nhiêu. Đứng chờ một hồi và luôn trong trạng thái dỏng tai lên nghe thì thấy có ai đó hình như gọi tên mình lí nhí. Để chắc ăn, mình len vào ngó, thấy có mấy tờ giấy khám trước mặt chị thu ngân đoán là vừa gọi qua lượt nhưng cũng phải cố chờ thêm ít phút để được gọi lại lượt 2 mới dám chen vào nộp.

Mặc cả chiều cao
Phòng tiếp theo là đo chiều cao cân nặng. Lúc mang tờ giấy đến, chị bác sĩ bảo viết lại vì họ tên phải viết hoa có dấu. Mua 2000 một tờ xong thì chị ấy bảo đứng bên ngoài mà viết. Thực ra thì bên ngoài cũng chỉ là cái ô cửa sổ lắp kính ngay cạnh cửa ra vào và cũng có một cái lỗ để đưa giấy như phòng tài vụ, đối diện chỗ chị ấy ngồi. Lục tục cầm giấy vòng ra phía trước mặt chị thì một anh bác sĩ trẻ đi vào. Đoán chừng kém mình khoảng 2,3 tuổi. Anh này thỏ thẻ xin hút thuốc nhờ trong phòng nhưng chị bác sĩ không chịu, nói thế nào cũng không chịu. Anh bác sĩ đập một cái vào vai chị bác sĩ. Chị bác sĩ cười rúc rích: thế thì đập thêm mấy cái nữa đi, chị đang đau vai. Mình thì vẫn hí húi viết và nghe thấy mấy tiếng bộp bộp nhẹ nhẹ nữa. Chị bác sĩ cười sảng khoái. Khoảng cách theo đường chim bay từ chỗ mình tới chỗ 2 anh chị không quá 50cm nên dù không muốn cũng vẫn nhận thấy được anh bác sĩ chuyển tay từ vai xuống đùi, bảo: thế đập vào đây nhé. Không nghe thấy tiếng bộp bộp nữa nhưng vẫn tiếng chị bác sĩ cười: thằng mất dạy, láo toét quá. Tiếng anh bác sĩ cười nhạt. Chị bác sĩ bảo thôi nhưng vẫn ngồi im không phản ứng gì và vẫn cười chứng tỏ cái tay kia vẫn chưa rời vị trí. Mình quẳng bút xuống, đi vào bên trong, coi như mù và điếc với những gì vừa xảy ra. Chìa tờ giấy ra trước mặt chị, chị bảo bỏ giầy rồi leo lên cân. Bốn tám cân, cao bao nhiêu? Em cao một mét sáu mốt. Chị nhìn một lượt từ đầu xuống chân bảo: đứng yên để đo lại. Theo cân này chỉ được 1m59 thôi. Mình cười: chị ghi bao nhiêu cũng được. Anh bác sĩ lúc này đã đứng bên cạnh chị bác sĩ kể từ lúc mình vào giờ mới lên tiếng: thôi cứ ghi 1m60. Xong, mình nhận lại tờ giấy, anh bác sĩ buông một câu: 79 mà trẻ thế nhỉ. Mình lại cười: em cảm ơn. Câu đó cho cả 2 anh chị, ai thích thì nhận. Mình hồ hởi đi ra sau khi vượt qua chặng thứ nhất

Tai có vấn đề
Theo chỉ dẫn in trên tờ hóa đơn thu phí, mình đến phòng số 3 để khám răng. Chị bác sỹ đang lấy cao răng cho một bệnh nhân. Mình bước một chân vào bên trong thì một giọng nói bùng nhùng qua chiếc khẩu trang cất lên: Bỏ giầy bên ngoài. Mình nhìn xuống đất rồi rụt vội chân lại. Đúng là bệnh nhân cũng bỏ giầy bên ngoài. Mình tháo giầy bước vào được nửa bước thì vẫn giọng nói bùng nhùng ấy cất lên: Bỏ giầy bên ngoài. Ơ, rõ ràng mình bỏ giầy bên ngoài rồi mà. Mạnh dạn bước thêm bước nữa thì câu nói đó lặp lại và hình như chị bác sĩ trợn mắt lên bực bội. Một chị ngồi chờ bên ngoài nói vọng vào: xếp giấy chờ bên ngoài. Ra thế, mình quay ra, thả tờ giấy vào hộp và nghe thấy tiếng bùng nhùng kia nhưng lần này âm tiết rất rõ: tai có vấn đề hay sao ấy nhỉ?

Hú vía, may mà là phòng khám răng chứ mà phòng khám tai thì toi.

Yêu chị y tá lắm
Trong tất cả các phòng thì qua phòng này là mình quý nhất. Chính là phòng khám tai - mũi - họng. Mình đưa giấy cho chị y tá, không phải khám mất một phút nào, chị ấy viết viết vào mấy chữ loằng ngoằng rồi cười rất dịu dàng: em chờ chút xíu nhé, bác sĩ đang dở việc, sẽ quay lại ký cho em ngay, cái này chị không ký được. Mình vâng ngoan ngoãn và ngồi chờ. Chừng 3 phút, thấy chị ý tá cầm tờ giấy đi ra. Chứng 1 phút sau chị ấy quay lại đưa cho mình tờ giấy khám và bảo: Của em đây. Mình cảm ơn rối rít và thấy chị tốt bụng ghê.

Giấy khám sức khỏe đi công chứng được không chị?
Sau khi qua các phòng, và điền đầy đủ các mục trong tờ giấy, mình tới phòng cuối cùng để xin chữ ký trưởng khoa và đóng dấu. Phòng này phải chờ lâu nhất. Chị nhân viên phòng hành chính hay đi vắng, chị cầm dấu cũng hay đi vắng và bác sĩ trưởng khoa cũng thường bận, tổng hợp cả 3 yếu tố này lại thì khâu cuối cùng luôn tốn thời gian nhiều hơn các khâu khác. Khi mình xếp giấy vào phòng và quay ra chờ thì có 1 em gái trẻ măng ngồi đó chờ được 1 lúc rồi. Đang ngồi mơ màng thì em ấy quay ra bắt chuyện
- Chị cũng đi lấy giấy khám sức khỏe à?
- Ừ
- Chắc chị làm giấy khám để chuyển công ty chứ em nhìn chị chắc cũng đi làm lâu rồi
- À ừ chị đi làm cũng lâu rồi (trả lời cho qua chuyện)
- Vâng, em làm giấy khám để xin việc (ra thế, em ấy nghĩ là ai làm giấy khám sức khỏe đều là để đi xin việc)
- Ừ, giấy khám sức khỏe còn dùng nhiều việc khác nữa em ạ. nhiều thủ tục yêu cầu chứ không chỉ xin việc đâu, ví dụ làm sổ bảo hiểm xã hội chẳng hạn (thấy có chị cầm sổ đó trên tay đứng bên cạnh nên nói bừa, chả biết có đúng không)
- Vâng
- Chị ơi, em làm có một tờ thôi nhưng em đi xin việc nhiều nơi thì làm thế nào ạ?
- Ối, xin việc nhiều nơi sao em làm có một tờ? Mỗi nơi phải 1 tờ chứ
- Em định làm một tờ rồi đi công chứng
- Vậy à? Chị cũng không rõ là họ có công chứng cho giấy khám sức khỏe không.
- Thế hả chị, em cũng chả biết. Chị em cũng bảo là đi làm mấy tờ một thể nhưng em cứ nghĩ là công chứng được.
- Lần sau em nhớ làm một thể nhé, đằng nào cũng mất công chầu chực ở đây, 10 nghìn 1 tờ, làm cả chục tờ đi xin việc cho thoải mái

(Đoạn đối thoại về vấn đề xin việc không nhớ được....)

Câu chuyện phải dừng lại khi chị nhân viên phòng hành chính đọc tên từng người tới nhận giấy khám. Mình nhìn đồng hồ: 4hkém 15. Tổng cộng hết đúng 1 tiếng tính từ thời điểm bước chân vào bệnh viện.

Thôi thế là thành công rực rỡ với 30k bỏ ra và tờ giấy chứng nhận sức khỏe nhận về. Tiết kiệm triệt để được 120k, lại giảm cơ hội gây tệ nạn cho ngành y tế.


Friday 17 April 2009

Blogger - Sự lựa chọn hợp lý để thay đổi

Giờ đây, việc Y!360 đóng cửa đã thành sự thật khi đại diện của Yahoo tuyên bố sẽ ngừng cung cấp dịch vụ này trên toàn cầu. Mình đã quyết định chọn Blogger của Google làm blog chính thức của mình vì những lý do sau đây:
  • Có công cụ hỗ trợ chuyển đổi toàn bộ dữ liệu, kể cả đường dẫn ảnh và comment (trừ page comment) từ Y!360 và việc này mình đã thực hiện thành công (nhờ người làm hộ :D)
  • Có thể thay đổi hình thức (giao diện) và một số tính năng để có được một blog hầu như không khác so với Y!360
  • Hơn thế nữa, mình có thể thay đổi những thuộc tính và hình thức của blog theo ý mình muốn chứ không chỉ tùy chọn theo những gì mà Y!360 đặt sẵn, đặc điểm này giống với ưu điểm của 360plus và một số dịch vụ blog khác là cho phép thêm bớt, thay đổi vị trí các thành phần (components) trên blog chứ không phải thuần túy là hiện hay ẩn thông tin. Có thể tự tạo banner của riêng mình (thiết kế bên ngoài) rồi chèn vào, trông rất chuyên nghiệp.
  • Việc soạn thảo bài viết trên Blogger là rất trực quan và thân thiện với chế độ chèn hình ảnh và video trực tiếp thay vì bắt buộc sử dụng code HTML như ở Y!360
  • Có thể tạo nhiều blog với cùng 1 tài khoản và cho phép đặt quyền ai được vào blog nào. Điều này rất hữu ích với ai có ý định mở 1 blog công khai nhưng lại có vài post (tương đương với entry của Y!360) muốn nói xấu người khác, khi ấy các post có thể được đưa vào blog thứ 2 và cho phép những người được chỉ định xem. Việc chuyển đổi và quản trị 2 hay nhiều blog với cùng 1 tài khoản tương đối thuận tiện.
  • Có thể ủy quyền cho một tài khoản khác gửi bài trên blog của mình.
  • Cộng đồng của Google rất lớn và đây là một nhà cung cấp dịch vụ có uy tín nên việc phát triển rộng rãi dịch vụ Blogger là rất cao.
  • Những tính năng được liệt kê của Blogger
Tất nhiên không có gì hoàn hảo cả nên Blogger cũng có vài nhược điểm (theo mình) như sau:
  • Để chuyển đổi dữ liệu phải sử dụng công cụ trung gian (ví dụ phải chuyển từ Y360 sang Wordpress rồi chuyển từ Wordpress sang Blogger)
  • Màn hình quản trị mặc định không được đẹp mắt lắm (mình chưa có thời gian tìm hiểu xem có thay đổi được không nhưng đối với mình điều này không quan trọng)
  • Các mẫu (theme) mặc định thua xa các mẫu của Y!360 và với những người cầu kỳ về hình thức thì việc sử dụng mặc định là khó chấp nhận.
  • Việc sử dụng code HTML để thay đổi giao diện blog tương đối phức tạp và sẽ rất khó khăn cho những người không biết nhiều về IT. Việc không có page view dựng sẵn, không có quick comment dựng sẵn và phải thay đổi rất nhiều các công cụ sẵn có (thêm, bớt, sửa, dùng mẹo) để hiển thị các thông tin tương tự như Y!360 sẽ khiến không ít người nản
  • Không có các icon trạng thái đặc trưng của Yahoo và cũng không có icon thay thế
Thực sự, với mình, những nhược điểm trên hầu như không có ý nghĩa nhưng với đại đa số, đó là điều đáng bàn. Nếu bạn không nhất thiết phải có một bản sao của Y!360 về hình thức, có thể từ bỏ một vài tính năng không quá quan trọng thì bạn nên chọn Blogger vì nó có rất nhiều ưu điểm mà mình đã phân tích ở trên. Hoặc nếu bạn không rành về IT nhưng bạn là người kiên nhẫn, bạn cũng có thể làm được nhiều việc để dựng cho mình một blog ưng ý với Blogger. Còn nếu bạn ngại thay đổi thì có thể "an phận" với 360plus, mảnh đất mà Yahoo khoanh sẵn để "đền bù" cho sự "giải tỏa" này

Dù sao sự lựa chọn vẫn là ở bạn. Nếu có điều kiện, mình sẽ tiếp tục nêu thêm một vài dịch vụ blog khác và phân tích ưu nhược điểm của chúng.

Thursday 16 April 2009

Lựa chọn nào cho việc "chuyển nhà"?

Trước sự đe dọa đóng cửa của 360.yahoo qua việc khó truy cập và các lỗi hiển thị, cộng đồng blogger quyết định tìm một nơi cư ngụ mới. Hầu hết mọi người đều tỏ ra hoang mang trước các dịch vụ đang được khuyến nghị khi cân nhắc tới các yếu tố:
  • Chuyển đổi dữ liệu từ 360.yahoo sang blog mới
  • Cộng động mới có nhiều bạn hay không
  • Hình thức và tính năng của blog mới có đáp ứng được như mong muốn
Vấn đề cuối cùng dường như được bỏ qua nếu như 2 vấn đề đầu tiên thỏa mãn và hầu hết họ chấp nhận một vài sự thay đổi để giữ được những gì họ đang có. Điều đắn đo nhất chính là vấn đề cộng đồng. Khi viết blog, các blogger đều có những friends nhất định. Dù ít dù nhiều, dù public nội dung hay giới hạn thành phần người được đọc thì họ đều có một mong muốn chia sẻ thông tin với cộng đồng, dù cộng đồng chỉ là một vài người mà họ tự định ra (những đối tượng không có cộng đồng chia sẽ thì chắc chắn họ sẽ chấp nhận bất cứ một dịch vụ blog nào, miễn là nơi đó có thể đăng thông tin là đủ). Vì thế, việc lựa chọn cộng đồng blog được cân nhắc cẩn thận trước khi di dời. Các blogger không bao giờ muốn tới một nơi mà ở đó không có phần lớn bạn bè, cụ thể hơn là không có phần lớn blog của bạn bè. Thực ra, vấn đề này cũng không quá nghiêm trọng. Nếu chọn một dịch vụ rất phổ biến, với các tính năng thuận tiện, thân thiện, khả năng phát triển của nhà cung cấp lớn mạnh thì dù khởi đầu thế nào, cuối cùng nó vẫn sẻ trở thành một cộng đồng thu hút blogger mạnh nhất, và đương nhiên, friends cũng theo đó mà đông đúc.

Đau đầu nhất vấn là vấn đề đầu tiên (không phải vấn đề "tiền đâu"). Làm thế nào để "dời nhà" một cách toàn vẹn khi mà các dịch vụ blog mạnh ai kẻ đó phát triển. 360plus đưa ra một giải pháp trọn gói cho việc chuyển đổi từ 360.yahoo sang dịch vụ mới. Lẽ ra đây là một nơi lý tưởng và một sự lựa chọn tất yếu của các blogger đang sử dụng 360.yahoo nhưng trớ trêu thay, nó lại bị phản đối ngay từ khi hình thành. Lý do chính được đưa ra là: bị kiểm soát nội dung thông tin quá chặt chẽ và hình thức rất không đẹp mắt mà lại khác xa so với 360.yahoo. Thêm nữa, việc chuyển dữ liệu không hoàn hảo như các blogger mong đợi. Càng ngày, việc chuyển đổi từ 360.yahoo sang 360plus càng giống việc di dời chỗ ở để giải tỏa mặt bằng. Do đó, những dịch vụ blog khác có công cụ chuyển đổi dữ liệu từ 360 trở thành ưu tiên số 1 cho sự lựa chọn.

Vì những lý do trên nên chẳng có sự lựa chọn nào là hoàn hảo. Dịch vụ có độ tin cậy cao, có khả năng phát triển rộng trong cộng đồng như blogspot của google thì không có công cụ chuyển đổi dữ liệu trực tiếp. Dịch vụ có công cụ chuyển đổi như của wordpress thì chưa thể an tâm về mức độ phổ biến như google hay yahoo vì một thực tế hiển nhiên là thị phần của 2 đại gia này chiếm gần như trọn vẹn miếng bánh đồ thị. Thêm nữa, việc sử dụng chung 1 tài khoản cho nhiều dịch vụ của 1 nhà cung cấp là khuyến nghị đáng quan tâm. Một hệ quả tất yếu là các blog được dựng lên khắp nơi và blogger vẫn chưa thể quyết định được nên chính thức định vị ở chỗ nào

Mình cũng như các blogger khác, cũng đang trong quá trình kiếm đất dựng nhà. Mình cũng dựng lên blog ở những nơi có thể dựng được. Dưới đây là những nơi mình đã tạo
  1. Blogger của Google
  2. Wordpress.com
  3. facebook.com (cái này bắt buộc phải có account mới xem được thông tin của cộng đồng)
  4. 360plus

Thực ra, mình chỉ chọn 1 trong 2 nơi: Blogger của Google hoặc Wordpress. Nhờ sự giúp đỡ của bạn mình, việc chuyển đổi giờ đã hoàn tất nhưng mình cần chỉnh sửa lại ảnh cho vừa kích cỡ với trang blog trước khi chính thức tuyên bố nhà mới.

Khi nào rảnh mình sẽ nêu vài nhận xét về các dịch vụ blog mình từng thử để các bạn tham khảo. Chúc các bạn có được sự lựa chọn sáng suốt.

Sunday 29 March 2009

Giờ Trái đất :D

Tuần vừa rồi quả thật mình là một công chức mẫu mực: giỏi việc nước đảm việc nhà

Nhắc đến 6 từ này, mình nhớ là cách đây 2 ngày, em tổ trường công đoàn chỗ mình giúi vào tay 1 tờ giấy bảo: chị ký đi. Chỗ mình vẫn tin tưởng nhau thế, ký mà chả bao giờ đọc xem mình ký gì, xong xuôi mới ngẩng mặt lên hỏi: gì thế? Tất nhiên mình cũng như thường lệ thôi, ký xong, trả cho em ấy rồi mới hỏi: gì thế hả em? Em ấy bảo: đăng ký thi đua giỏi việc nước đảm việc nhà. Mình chép miệng: ôi dào, biết thế chị chả đăng ký. Giờ thấy mình xứng đáng được trao luôn ấy chứ

Phải đến tận tối nay mình mới thực sự được thở một chút. Mệt nhoài. Đúng dịp Giờ Trái đất. Cảm giác thưởng thức ánh nên lung linh rất thú vị, nhất là sau một chuỗi ngày căng thẳng. Nhân dịp này, mình cũng cố chụp vài bức sử dụng nguồn sáng ít khi dùng là NẾN.


Demo.



Wednesday 18 March 2009

Lăn tăn về 1 chuyến đi :D


img
Huế - 2006

"Cần phải nhớ rằng, việc với đến những cái đích vừa tầm tay thậm chí còn giá trị hơn là hướng tới những điều xa vời. Đây cũng là thời điểm bạn cần phải ép mình vào kỷ luật và biết kiềm chế trước các tình huống khác nhau. Đừng bị ảnh hưởng bởi mọi người xung quanh"

Sáng nay đọc đoạn gieo quẻ này thấy buồn cười quá. Chẳng là mình vẫn đang băn khoăn về chuyến đi Lăng Cô tối nay. Lịch trình kéo dài 3 ngày 4 đêm và ý nghĩ tham gia mới chỉ xuất hiện lúc 5h chiều qua. Đợt đăng ký danh sách, mình nhận ở nhà trực cho các em giai trẻ trung đi đàn đúm. Bỗng dưng tối qua mấy đứa lại thuyết phục mình đi cứ như thể mình không đi thì chúng nó mất vui một nửa (tự huyễn hoặc bản thân chút xíu). Tính mình cả nể, lại ham vui, có đứa còn vẽ ra lịch trình đi chụp ảnh ở Hội An làm mình xiêu lòng. Thế là mình băn khoăn nghĩ ngợi xem có nên đi hay không. Tối qua mình đã xếp một nửa đồ vào vali. Nếu đi, hôm nay mình sẽ phải xin phép các lãnh đạo, xem có được bổ sung vào danh sách hay không. Mình vẫn chưa làm việc đó. Nếu đi, mình sẽ phải hủy 3 cuộc hẹn từ giờ tới cuối tuần (đều là những cuộc hẹn có liên quan đến ăn uống). Nếu đi, mình sẽ phải ngủ 2 đêm trên ô tô trong tình trạng sức khỏe không đuợc tuyệt vời như năm ngoái. Nếu đi, mình sẽ về xếp nửa số đồ đạc còn lại vào vali. Nếu đi, mình sẽ treo blast của blog này là "Em ra đi nơi này vẫn thế". Nếu đi, mình sẽ được hưởng cảm giác tự do dẫm chân trần trên bờ biển. Nếu đi, mình sẽ có thêm những kiểu ảnh mới. Nếu đi, mình sẽ lại có dịp kiêu hãnh giữa đám đông những quý ông lịch lãm.

Nếu không đi, ngoài những gì không có được nếu đi, mình sẽ phải xếp nửa số đồ trong vali về chỗ cũ.

Nhưng vấn đề ở chỗ mình không dự định đi và ý tưởng này chỉ xuất hiện khi có một số người rủ rê. Và vì thế, mình quyết sẽ tin vào đoạn gieo quẻ trên, ở nhà cho lành. Chẹp, giờ mình đưa ra quyết định cũng nhanh mà thay đổi quyết định cũng đơn giản. Thế cho dễ sống!

Sunday 8 March 2009

Heart

Phố cũ, mùa cũ, quán cũ,
Những ngọn gió thổi mùi đêm rất cũ
Lạc về trên những cánh hoa rơi

Monday 2 March 2009

Entry for March 02, 2009

Hôm thứ 7, sau nhiều ngày lười nhác mốc cả ống kính, mình định đi lang thang chụp hoa sưa nhưng hoa sưa không có mưa rất tẻ nhạt, không chụp được kiểu nào ưng cả ngoài một chùm kết lại có hình gần giống trái tim.

Vòng vòng mấy phố, chụp được 1 bức "Con đườ
ng mùa đông" trên phố Ngọc Khánh. Hôm nay đi qua đã thấy bằng lăng đâm mầm hết cả rồi. Thế mới biết nếu bỏ lỡ cơ hội thì chẳng biết bao giờ mới gặp lại.

Ghé qua Lăng Bác theo lời hẹn của em Ngọc. Tới nơi trời mưa nặng hạt, khổ thân mấy mẫu khép nép trong chiếc áo mưa mà không muốn về vì tiếc công đi, tiếc công trang điểm và ăn mặc đẹp.


#1



#2



#3



#4



Mình thích nhất bức cuối.

Monday 23 February 2009

Entry for February 23, 2009

Nhìn đồng hồ mới chưa tới 8 rưỡi tối. Thế mà thấy như khuya lắm rồi. Thời tiết u ám mấy ngày nay khiến mình không có cảm hứng làm gì cả. Chỉ có một điều mừng duy nhất là mưa phùn ẩm ướt sẽ làm hoa sưa nở đẹp hơn. Nhiều cây sưa đã lốm đốm hoa, chỉ mấy ngày nữa thôi là sẽ nở trắng trời. Những ngày như thế này thường mình ngồi nhấm nháp cafe, có thể ở quán, có thể ở nhà nhưng cảm giác cuộc sống đỡ "vô vị" vì dù sao cũng có vị cafe đăng đắng. Nhưng mấy ngày qua mình đã cai cafe nên giờ chẳng biết làm gì để khỏi thấy tẻ nhạt.



Sunday 22 February 2009

Phận cải duyên kim

Phận cải duyên kim - He he, thế mà trông cải cũng "ngon lành" ra phết (qua tay mình img)

Friday 20 February 2009

My cousin

Lâu rồi không chụp ảnh mẫu. Bức ảnh này chụp từ trước Tết. Mẫu bảo là đây là bức ảnh đẹp nhất của em vì không ai chụp em xinh được như thế :D

Sunday 1 February 2009

Năm mới có cái mới

Năm mới tớ xin công bố mấy cái mới như sau:

Chiều cao mới 161,5 cm thay vì 160 cm như trước kia. Gần đây, tớ hay mặc váy ngắn khiến nhiều người hỏi số đo chiều cao. Khi biết là 1,6m thì ai cũng không tin. Và vì mọi người không tin nhiều quá đâm ra chính tớ cũng nghi ngờ và hôm nay tớ quyết định đo lại. Đương nhiên là khi đo tớ đi chân đất rồi. Thường ngày, tớ đi giày 7 cm, cứ trừ hao mòn vì đi nhiều còn 6,5cm thì vị chi cả giày lẫn người cao 1,68 m

Cân nặng mới 49,5 kg thay cho số cũ 48,5 trước Tết. Tết này tớ ăn ngủ nhiều, lười vận động nên cũng bị tăng trọng một chút. Tớ thực sự vẫn muốn giữ form người chuẩn như bây giờ nên nếu không chơi thể thao thì sẽ bị tích mỡ ở những chỗ không cần thiết. Tay tớ sau đợt chấn thương không thể đánh cầu trở lại được nữa nên sẽ phải tìm cách thể dục thể thao khác.

Tăng cả về chiều cao lẫn cân nặng người ta gọi là phát tướng nhỉ? Vậy là năm con Trâu sẽ vượng lắm đây. img

Chúc các bạn của tớ một năm mới tràn trề sức khỏe, ngập ngời hạnh phúc và đủ đầy về tiền bạc ! img

Bonus img


img

Sunday 18 January 2009

Cafe



Bỗng nhiên thấy rất mệt mỏi và nản khi phải cố gắng. Trong những lúc như thế, mình thèm uống cafe. Mình nhớ nhân vật nữ chính trong truyện "Nếu em thấy anh bây giờ" xem cafe như một thứ thuốc tăng lực cho cuộc sống bộn bề và căng thẳng của cô ấy. Truyện này cũng chỉ mới đọc được một hai chương đầu vào giờ trước khi đi ngủ khi còn trong SG, ra tới HN thì mình chưa mở lại.


Rất nhiều bài viết của mình có "thành phần" là tách cafe sữa, thậm chí hẳn một bài có tên nhắc tới loại đồ uống này. Nhất là những hôm trời lạnh mà viết vài dòng thì y như rằng sẽ nhắc tới tách nâu nóng. Hồi còn sinh viên, hay viết truyện lăng nhăng và kiểu gì thì nhân vật chính cũng có đồ uống quen thuộc là cafe. Nếu giờ mà viết truyện thì nhân vật của mình sẽ nghiện đen đá. Ở SG thì phải nói rõ là cafe đen và cafe sữa chứ mà nói nâu hay đen thì phục vụ chẳng hiểu gì cả.


Tối qua đi xem phim, ăn tối và uống cafe với 2 người: 1 cô bạn và 1 anh người quen. Lúc phục vụ mang đồ uống ra, cô bạn mình hỏi: "Tối nay định thao thức chuyện gì hay sao thế?". Người còn lại thì rất lịch thiệp: "Anh đổi đồ uống với em nhé" (anh ấy gọi nước cam img) kèm theo một ánh mắt rất cảm thông. Trời, em không uống được thì em đã không gọi. Mà cho dù em có trót gọi thì em cũng sẽ cố uống img. Tuy vậy, không thể phủ nhận là hôm qua trông em giống một cô gái uống nước cam hơn là uống cafe img.


Và mình phải đi pha một tách cafe đây.


Monday 12 January 2009

Entry for January 12, 2009



Mới đó mà đã nửa tháng, khi nàng nhẹ nhàng bước ra cửa với một cảm giác ơ hờ, không tiếc nuối nơi ra đi và không háo hức nơi sẽ tới.

Hàng dầu cao vút mở ra khoảng không tự do chào đón nàng. Bóng cây không ken đặc con đường mà chỉ lấp ló chờn vờn như những sợi tóc mai bị gió cuốn chờm lên má, rất nhẹ nhưng cản được cái nắng gay gắt của một nơi không có mùa đông.

Tiếng giày khua khẽ trong không gian trầm điểm xuyết bằng tiếng nước róc rách rất êm dưới chân. Những hành lang lắt léo. Những dãy bàn chật người mà yên tĩnh. Những bông hoa cúc lững lờ buồn tênh trong chiếc bát gốm. Cánh cửa hờ hững giắt ngang một chiếc then cài cũ kỹ. Những mảng màu gam tối loang lổ như thể được tạo ra trong một cơn giận dữ.

Đêm với mùi hoa sữa len lỏi giữa những lớp gió lành lạnh quẩn lẫn cả hơi nước của cơn mưa trái mùa chưa kịp ráo. Nàng so vai, vòng tay tự ôm lấy mình trong không khí đặc sệt mùa thu Hà Nội ở một nơi không phải Hà Nội và cũng không có mùa thu.

Mùa thu Hà Nội đã qua lâu rồi, chỉ còn lại cái nắng chói chang nhưng không thể ngăn nổi buốt lạnh thấm tận tim. Không trải qua mùa thu Hà Nội, khó mà cảm nhận được sự xao xuyến khi bỗng bắt gặp những ngày rất dịu ấy ở một nơi xa lạ. Trong một thoáng, nàng chợt dùng dằng giữa nỗi niềm đi và ở.