Sau một thời gian rất dài, tớ bị phản đối là toàn show ảnh quay lưng lại với đời, phũ phàn hơn thì thành ra chổng mông lại phía khán giả. Dù rằng những ảnh quay lưng của tớ toàn quảng cáo mái tóc dài rất xịn của tớ. Một ngày đẹp trời, tớ quyết định quay mặt lại để cả nhà đỡ than phiền.
Tớ xin giới thiệu tớ lúc 4 tuổi. Bức ảnh này có thể coi là bức ảnh đẹp nhất của tớ từ xưa tới nay.
Tớ xin giới thiệu tớ lúc 4 tuổi. Bức ảnh này có thể coi là bức ảnh đẹp nhất của tớ từ xưa tới nay.
Tác giả là chú Vương Hòa, làm cùng phòng cơ quan của mẹ tớ ngày xưa. Cũng xin giới thiệu luôn, chú Vương Hòa là anh trai chú Vương Đức, đạo diễn nổi tiếng của Việt Nam. Hồi bé tớ có đến nhà 2 chú chơi (2 chú ở chung nhà mà), một căn nhà bé xíu trong cái ngõ bé tí. Tớ cũng nhìn thấy cô Ngọc Bích và rất ấn tượng với đôi mắt xếch của cô. Hồi đó, tớ chẳng biết cô Ngọc Bích là cô nào, thấy mẹ tớ bảo: Cô ấy là diễn viên đấy. Thế mới biết. Sau này tớ xem phim cô Ngọc Bích đóng, phim Huyền thoại mẹ, có cảnh nude. Có lẽ đấy là cảnh nude đầu tiên trong lịch sử phim Việt Nam và cô Ngọc Bích có lẽ là diễn viên VN đầu tiên dám hy sinh cho nghệ thuật để đóng nude.
Hồi bé tớ sợ chụp ảnh cực, tại vì tớ xấu (lớn lên, đỡ xấu hơn thì tớ cũng hơi thích chụp ảnh, nhưng mà cơ bản ảnh chụp tớ vẫn xấu). Chú Vương Hòa lúc nào cũng kè kè cái máy ảnh bên cạnh và nhăm nhe chụp làm tớ sợ khóc thét. Mẹ tớ bảo không biết tại sao lúc đó bất ngờ làm tớ cười được chứ cách đấy ít phút tớ vừa mới khóc thét. Còn một cái ảnh nữa chụp cùng đợt với cái này nhưng là chụp nghiêng, tớ vẫn chưa tìm thấy. Nói chung là hồi bé tớ không có ảnh, thế nên giờ tớ sẽ tặng thêm mấy cái ảnh "đặc biệt" hồi tớ lớn cho cả nhà xem
Hồi bé tớ sợ chụp ảnh cực, tại vì tớ xấu (lớn lên, đỡ xấu hơn thì tớ cũng hơi thích chụp ảnh, nhưng mà cơ bản ảnh chụp tớ vẫn xấu). Chú Vương Hòa lúc nào cũng kè kè cái máy ảnh bên cạnh và nhăm nhe chụp làm tớ sợ khóc thét. Mẹ tớ bảo không biết tại sao lúc đó bất ngờ làm tớ cười được chứ cách đấy ít phút tớ vừa mới khóc thét. Còn một cái ảnh nữa chụp cùng đợt với cái này nhưng là chụp nghiêng, tớ vẫn chưa tìm thấy. Nói chung là hồi bé tớ không có ảnh, thế nên giờ tớ sẽ tặng thêm mấy cái ảnh "đặc biệt" hồi tớ lớn cho cả nhà xem
Cái ảnh này tớ mượn áo dài của ai không nhớ nữa, chụp cái khăn đóng của bà tớ, trông già lọm khọm, như mợ ấy. Thực tế hồi đó tớ chỉ khoảng 18, 19 tuổi. Chính ra nên bắc cái ghế tựa ngồi vào thì cái chân nói riêng và người nói chung đỡ ngắn tũn, chụp thẳng ống kình ngang mặt thì mặt đỡ tối thui :D
Nói thật là tớ không hiểu tại sao tớ lại có thể nghĩ ra cái trò chui vào tán cây để chụp ảnh nữa, phản thẩm mỹ khiếp: mặt thì tối tăm, bố cục thì lôn xộn :D
Thêm một cái nữa bố cục... kỳ cục Nóc nhà của dãy nhà đối diện có cái quái gì hay ho đâu mà chụp Ống nước loằng ngoằng, xi măng xám ngoét một màu. Lại còn ngồi rất điệu đà nữa chứ. Cả cái này và cái trên là do mình đề nghị chụp hộ. (Giờ mà mình thiết kế những cái ảnh như thế này thì mình tự đập máy đi cho xong )
Cái ảnh này bố tớ chụp còn dáng đứng là tớ thích thế. Chắc là hồi ấy tớ muốn khoe chân dài (trên thực tế thì cũng không dài mấy). Chân thì đúng kiểu model rồi nhưng tay thì chưa . Sau này tớ mới biết tạo dáng chứ hồi 16, 17 tuổi còn ngờ nghệch lắm
Vẫn là bố tớ chụp. Cái này đúng kiểu lính thủy đánh bộ đây: giầy ống, áo sọc, mũ nồi, tay khoanh trước ngực rất khệnh khạng (thiếu cái kính đen nữa). Hồi ấy tớ vẫn ôm mộng học trường An ninh
Nói chung là nhìn những bức ảnh cũ này, tớ rút ra khá nhiều điều hay ho trong kỹ năng chụp ảnh của tớ bây giờ
Live show đến đây tạm dừng. Hôm nào rảnh và sưu tầm đủ, tớ sẽ làm live show về các kiểu tóc tớ từng trải qua, hơi bị phong phú đấy
Live show đến đây tạm dừng. Hôm nào rảnh và sưu tầm đủ, tớ sẽ làm live show về các kiểu tóc tớ từng trải qua, hơi bị phong phú đấy