Saturday 26 April 2008

Vâng, tớ đây :D

Sau một thời gian rất dài, tớ bị phản đối là toàn show ảnh quay lưng lại với đời, phũ phàn hơn thì thành ra chổng mông lại phía khán giả. Dù rằng những ảnh quay lưng của tớ toàn quảng cáo mái tóc dài rất xịn của tớ. Một ngày đẹp trời, tớ quyết định quay mặt lại để cả nhà đỡ than phiền.

Tớ xin giới thiệu tớ lúc 4 tuổi. Bức ảnh này có thể coi là bức ảnh đẹp nhất của tớ từ xưa tới nay.


img

Tác giả là chú Vương Hòa, làm cùng phòng cơ quan của mẹ tớ ngày xưa. Cũng xin giới thiệu luôn, chú Vương Hòa là anh trai chú Vương Đức, đạo diễn nổi tiếng của Việt Nam. Hồi bé tớ có đến nhà 2 chú chơi (2 chú ở chung nhà mà), một căn nhà bé xíu trong cái ngõ bé tí. Tớ cũng nhìn thấy cô Ngọc Bích và rất ấn tượng với đôi mắt xếch của cô. Hồi đó, tớ chẳng biết cô Ngọc Bích là cô nào, thấy mẹ tớ bảo: Cô ấy là diễn viên đấy. Thế mới biết. Sau này tớ xem phim cô Ngọc Bích đóng, phim Huyền thoại mẹ, có cảnh nude. Có lẽ đấy là cảnh nude đầu tiên trong lịch sử phim Việt Nam và cô Ngọc Bích có lẽ là diễn viên VN đầu tiên dám hy sinh cho nghệ thuật để đóng nude.

Hồi bé tớ sợ chụp ảnh cực, tại vì tớ xấu (lớn lên, đỡ xấu hơn thì tớ cũng hơi thích chụp ảnh, nhưng mà cơ bản ảnh chụp tớ vẫn xấu). Chú Vương Hòa lúc nào cũng kè kè cái máy ảnh bên cạnh và nhăm nhe chụp làm tớ sợ khóc thét. Mẹ tớ bảo không biết tại sao lúc đó bất ngờ làm tớ cười được chứ cách đấy ít phút tớ vừa mới khóc thét. Còn một cái ảnh nữa chụp cùng đợt với cái này nhưng là chụp nghiêng, tớ vẫn chưa tìm thấy. Nói chung là hồi bé tớ không có ảnh, thế nên giờ tớ sẽ tặng thêm mấy cái ảnh "đặc biệt" hồi tớ lớn cho cả nhà xem


img

Cái ảnh này tớ mượn áo dài của ai không nhớ nữa, chụp cái khăn đóng của bà tớ, trông già lọm khọm, như mợ ấy. Thực tế hồi đó tớ chỉ khoảng 18, 19 tuổi. Chính ra nên bắc cái ghế tựa ngồi vào thì cái chân nói riêng và người nói chung đỡ ngắn tũn, chụp thẳng ống kình ngang mặt thì mặt đỡ tối thui :D

img

Nói thật là tớ không hiểu tại sao tớ lại có thể nghĩ ra cái trò chui vào tán cây để chụp ảnh nữa, phản thẩm mỹ khiếp: mặt thì tối tăm, bố cục thì lôn xộn :D


img

Thêm một cái nữa bố cục... kỳ cục img Nóc nhà của dãy nhà đối diện có cái quái gì hay ho đâu mà chụp Ống nước loằng ngoằng, xi măng xám ngoét một màu. Lại còn ngồi rất điệu đà nữa chứ. Cả cái này và cái trên là do mình đề nghị chụp hộ. (Giờ mà mình thiết kế những cái ảnh như thế này thì mình tự đập máy đi cho xong img)

img

Cái ảnh này bố tớ chụp còn dáng đứng là tớ thích thế. Chắc là hồi ấy tớ muốn khoe chân dài (trên thực tế thì cũng không dài mấy). Chân thì đúng kiểu model rồi nhưng tay thì chưa img. Sau này tớ mới biết tạo dáng chứ hồi 16, 17 tuổi còn ngờ nghệch lắm img

img

Vẫn là bố tớ chụp. Cái này đúng kiểu lính thủy đánh bộ đây: giầy ống, áo sọc, mũ nồi, tay khoanh trước ngực rất khệnh khạng (thiếu cái kính đen nữa). Hồi ấy tớ vẫn ôm mộng học trường An ninh img


Nói chung là nhìn những bức ảnh cũ này, tớ rút ra khá nhiều điều hay ho trong kỹ năng chụp ảnh của tớ bây giờ img

Live show đến đây tạm dừng. Hôm nào rảnh và sưu tầm đủ, tớ sẽ làm live show về các kiểu tóc tớ từng trải qua, hơi bị phong phú đấy img

Thursday 24 April 2008

Cỏ ven đường (*)

img

Con bé dựng xe ven vệ đường rồi ngồi phịch xuống bãi cỏ. Giờ này không phải giờ đi lang thang nhưng hôm nay nó thèm sự tự do. Nó bỗng thấy cái hành lang kia buồn tẻ đến nẫu lòng, thấy ánh sáng hắt từ trên trần xuống phòng quá tối tăm dù cái bóng điện mới thay tuần trước chứ không phải cái bóng già cũ kỹ đen cả hai đầu.

Con bé ngắt một cọng cỏ ngậm trên môi. Mùi cỏ hăng hăng, man mát. Nhiều khi sau cơn mưa nó cũng hay ngửi thấy mùi cỏ có thể vì mùi lá cây cuộn trong nước mưa cũng ngai ngái như thế, hoặc là cọng cỏ có mùi của mưa. Túm lại là thỉnh thoảng nó vẫn hít hà cái mùi nồng nồng dễ chịu ấy và cảm thấy mình là một phần của thiên nhiên. Cỏ hoang dại, có thể vươn lên ngay cả trên cát cằn cỗi. Cọng cỏ cong vút xanh mượt đầy sức sống mà vẫn đủ mềm mại dịu dàng. Nó chẳng bao giờ được như thế. Nhưng rồi cũng có một hôm, như hôm nay, nó thử tìm kiếm sự tự do như những ngọn cỏ dại tự do vươn mình lên ở bất cứ nơi đâu. Nó cảm thấy một buổi chiều thanh thản nhưng trôi qua thật chóng vánh. Và nó nhận ra rằng sự tự do chẳng thể nào nào vĩnh cửu. Giả sử rằng nó mãi mãi tự do, có nghĩa là nó sẽ mãi mãi đơn độc. Cuộc sống không thể như tiểu thuyết, không giống như mỹ nhân Dị Thảo(*) giỏi võ luôn có anh hùng Luận xăm mình (*) thấp thoáng ẩn hiện phía sau. Nó chưa bao giờ trông chờ một thứ tình cảm lãng mạn và sến như thế dù rằng truyện dài trên báo HHT nổi tiếng một thời kia đã tồn tại trong trí nhớ của nó suốt chục năm qua.

Ôi, có những lúc dở hơi, nó muốn làm một ngọn cỏ ven đường, còn lại những lúc bình thường, nó vẫn thích là một bông hồng của tháng 11, đơn giản hơn làm một cọng cỏ !


img






(*) Truyện dài của Bùi Chí Vinh đăng trên HHT và các nhân vật trong truyện

Sunday 20 April 2008

Người đi có nhớ về Hà Nội?

Những ngày này mình rất yêu Hà Nội. Không có ảnh đẹp về Hà Nội nhưng vì có người nhớ Hà Nội nên người si tình với Hà Nội sẽ post một vài tấm.


1. Đây là phố Phan Đình Phùng, một con phố dài, rộng và rất lãng mạn nhưng những chỗ đẹp nhất, cổ kính, trầm mặc nhất lại không được chụp ảnh. Chỉ có đoạn cuối đường, gần vườn hoa Hàng Đậu và bốt Hàng Đậu chụp được thì lúc nào cũng tấp nập, sôi động. Rất tình cờ bức ảnh này có nhiều sắc đỏ: những chiếc xe máy, chiếc biển báo hiệu cấm đi ngược chiều, hoa hồng và cả những chiếc mũ nữa. Rất ghét chiếc xe ô tô đỗ sai quy định kia, làm hỏng cả bức ảnh của mình

#1
img



2. Phố Trần Phú tối 30 Tết, vắng lặng thật sự chứ không phải vì bị dừng đèn đỏ, cái khoảnh khắc mà những con đường cô đơn nhất trong năm. Đây là đoạn đường dọc vỉa hè lá rụng rất muộn trong mùa hè năm trước và có một kỷ niệm rất sâu về thời thơ ấu của mình.

#2
img



3. Tháp Rùa Hồ Gươm là trái tim của Hà Nội. Bức ảnh này sẽ là rất bình thường đối với một chiếc máy ảnh thông thường nhưng đặc biệt vì được chụp bằng điện thoại di động. Trong một buổi trưa đi ăn cùng đồng nghiệp, mình đi bộ về qua đây và không thể không rung động trước cái gió đầu đông dịu nhẹ mơn man trên mặt hồ. Không có máy ảnh nên lấy điện thoại ra chụp, lúc ấy, chỉ với mục đích thỏa mãn cái cảm giác được ghi nhận thời điểm này. Nào ngờ về nhà xem lại thấy đẹp hơn mong đợi và mình đã đổ một chút sepia cho bức ảnh thêm sinh động.

#3
img



4. Bức ảnh cuối cùng trong entry này không phải là đường phố, không phải cảnh vật thiên nhiên. Một bình sen và cây đàn dương cầm ! Bức ảnh được chụp trong một ngôi nhà xây dựng theo kiến trúc Pháp và những người chủ nhà là nhà tư sản sống tại Hà Nội từ thời Pháp thuộc. Hoa sen giả và các phím đàn cũng đã khấp khểnh vì quá cổ xưa nhưng nắng chiều rất đẹp (bức "Không đề cho Em" cũng chụp được vào chiều hôm đó). Có thể vì thời xưa, trong mỗi gia đình sống ở Hà Nội (từ bậc trung lưu trở lên) hay cắm hoa sen và bài hát "Em ơi Hà Nội phố" của Phú Quang có hình ảnh chiếc dương cầm nên nhìn bức ảnh này mình lại liên tưởng đến người Hà Nội.

#4
img

Saturday 19 April 2008

Lilium formosanum

Cảm thấy chưa chụp được bức nào thực sự ưng ý cả nhưng thôi, chẳng mấy chốc mà hết mùa nên cứ post vậy.


img



img



img



img



img



Bonus pic img



img

Thursday 17 April 2008

Entry for April 17, 2008

Đã kết thúc được một phần lớn công việc ngồn ngồn tồn đọng (do tự mình chây ì). Cuối tuần này quyết định sẽ không đi xa để làm nốt việc cho đời thanh thản. Nhiều lúc stress mà chả hiểu tại sao nữa. Này nhé: công việc cũng chẳng phải quá căng thẳng, đều do mình chủ động, đi chơi thì vẫn đều đặn, thể thao thì vẫn chăm chỉ, ảnh ọt vẫn thường xuyên. Thế mà vẫn thấy cảm giác mệt mỏi, uể oải, chán nản. Có lẽ không phải stress. Stress thì chỉ có một nhưng cái tương tự thì có vô vàn :D

Hôm nay relax bằng mấy cái ảnh không nghiêm túc cho đời đỡ tẻ nhạt


img

img

img

Tuesday 15 April 2008

Xanh rêu hay rêu xanh


Có thể một ngày yahoo 360 blog sẽ rêu xanh như thế này


img

Biết đâu ngày đó đang đến gần?!




P/S: Góc máy cực thấp :D

Sunday 13 April 2008

Chẳng biết làm gì nên viết vớ vẩn :D


img

Một sáng chủ nhật mưa. Kế hoạch cuối tuần đã tiêu tan cả hôm qua và hôm nay vì trời quá u ám. Vậy là cũng mãn nguyện được nghỉ ngơi ở nhà hai ngày cuối tuần thực sự sau bốn cái cuối tuần lang thang ở các tỉnh: Quảng Ninh, Hà Giang, Ninh Bình, Nam Định. Lẽ ra tuần này đi Bắc Giang nhưng một số người bận nên hủy. Mình định đi lang thang quanh Hà Nội vì lâu lâu rồicũng không ngó nghiêng phố phường nhưng mà giờ đang mưa.

Ngày trước bảo với mấy đứa bạn là mình thích trời mưa rào, nhưng mà mưa rào phải thật lâu, chúng nó bảo: Điên! Mày thích nhưng khổ người khác. Kể ra như thế cũng ích kỷ thật, dù rằng mình cũng phải đội mưa ầm ầm. Lạ một điều là mình chưa bao giờ bị cảm vì đi mưa, kể cả là không mặc áo mưa trong khi nắng nhẹ mà không đội mũ coi như là xong luôn. Nhưng thôi, không nên lấy sở trường của mình so với sở đoản của thiên hạ. Hê hê.

Giờ mình cảm thấy sao nhỉ? Tất nhiên mưa thì không thể thấy vui hay ấm áp rồi. Có lẽ tạm gọi là nỗi buồn trong vắt, trong như giọt nước. Vì nỗi buồn ấy đến theo cơn mưa và sẽ đi theo cơn mưa, không gợn lên điều gì cả. Ngồi bó gối nghe mưa đổ trên mái tôn thật là thích, âm thanh rộn rã ấy át đi tất thảy ồn ào của cuộc sống. Thế là bình yên!

Mưa ơi, thỉnh thoảng cứ rơi nhé, rồi tạnh, để sau khi lòng đã bình yên lại quay về với cuộc sống thực. Chẳng nên quá đắm đuối vào một điều gì mà quên mất chính bản thân mình phải không?

(Mưa, ngồi nhà chả biết làm gì nên viết vớ vẩn :D)

Thursday 10 April 2008

Phố Trần Phú

5 tuổi, ký ức của một đứa trẻ chỉ còn lờ mờ nhưng có những hình ảnh mà có lẽ mấy chục năm sau cũng không thể quên được. Đó là ánh đèn Hoa Kỳ leo lét của buổi tối mất điện trong căn phòng 28m2 lợp mái lá. Đó là một buổi chiều trong vắt cậu đón 2 chị em từ nhà trẻ về sớm dẫn ra tượng đài Lê nin chơi. Hai chị em tha thẩn trên cỏ, nằm xoài trên cỏ, nhặt những quả đa vàng ươm chơi bắn bi rồi ném nhau. Lúc về mỗi đứa còn tiếc rẻ nhặt về mấy vốc bỏ vào lưng lửng chiếc mũ nan. Những đứa trẻ 5 tuổi thời bao cấp chắc đứa nào cũng thèm được một ngày khác thường như thế, ngày mà bố mẹ chúng không tất bật gò lưng đạp trên chiếc xe cọc cạch giữa giờ tan tầm để đón chúng từ nhà trẻ về nhà mà đưa chúng đi chơi công viên. Có lẽ, bởi vậy mà phố chạy dọc vườn hoa này là con phố được ưa thích suốt một thời. Vẫn những hàng cây xanh um tùm cổ kính, vẫn những bãi cỏ xanh rì mát rượi nhưng phố xưa khác phố bây giờ ở vẻ thâm nghiêm, khác ở con đường hai chiều không ồn ã. Tuổi thơ qua đã lâu rồi, phố cũng đã khác xưa.

Những ngày giao mùa, chập chờn nắng chập chờn mưa, bỗng nhớ đến một ngày của năm cũ đi chụp ảnh tại phố Trần Phú, cắt cắt, sửa sửa, rồi cũng có được một hình ảnh của ký ức.


img

Sunday 6 April 2008

Cho những ngày xuân muộn

img

Đông dài cướp đi cả những ngày xuân. Xuân căng mình lấn lướt cái giá rét để ấp ủ cho cánh đào, giành giật từng ngày mưa để tưới tắm cho chùm hoa sưa Những ngày xuân muộn mằn sót lại líu ríu với những cành hoa xoan tim tím, sụt sùi với những bông gạo đỏ ven sông. Cái khoảnh khắc chia tay của mùa đẹp đến nao lòng.

Xuân còn biết dùng dằng sao người ngoảnh mặt mà đi vội thế? Xuân nhặt những câu chữ người bỏ lại, loay hoay ghép mãi vẫn không sao thành được một bài thơ dành riêng cho mình. Lòng người u uẩn, lòng xuân nào có vui gì.

Loa kèn đã rộn rã từ cuối tháng Ba, hương bưởi cũng đã nồng nàn vượt ra khỏi mảnh vườn hẹp. Nghĩa là xuân đến lúc phải đi. Xuân đi, sẽ cứ thế âm thầm đi như lẽ tất yếu của mùa nhưng vẫn khắc khoải mong một lời giã biệt của người để có được, dù chỉ là cái cớ, nỗi háo hức mong chờ mỗi lần trở về và mỗi lần ra đi.


img

Friday 4 April 2008

Hà Giang ký sự - Ngày thứ 2




img

Buổi sáng vùng cao trong vắt. Nắng sớm rọi xuống những vùng nước đọng còn sót lại từ trận mưa đêm hôm trước lấp lánh. Được dự báo là sẽ có đợt rét tràn về vùng đồng bằng và miền núi phía Bắc nhưng nhìn lên khoảng không xanh ngắt ấy, dường như giá rét là điều không tưởng.

Thị trấn Tam Sơn quả là nhỏ bé, Đi chưa hết một cây số đã hết những căn nhà gạch, thế nhưng những cây mận vẫn cứ san sát ven đường. Đã cuối mùa xuân và hoa cũng đã tàn nhưng hơi xuân còn vương vấn buông lại những mảng hoa trắng, hồng đan xen rải rác trên quãng đường chúng tôi qua.

Trung tâm giáo dục thường xuyên của thị trấn Tam Sơn được xây dựng trong một khuôn viên thoáng đãng và gọn gẽ, có tường rào bao quanh, sân trường lát xi măng phẳng phiu. Cả dãy nhà cấp 4 và dãy nhà 2 tầng cũng không đếm được đến 10 phòng học. So với Trung tâm thì Trường THCS Thanh Vân rộng hơn hẳn. Đấy là nói về diện tích mặt bằng, còn thực tế, hai dãy nhà chơ vơ trong bao la núi đá và ruộng nương
nằm lọt thỏm giữa bãi đá trống trải. Không có gì bất ngờ khi bàn ghế ở đây cũ kỹ, màu bạc phếch, cũ hơn cả cái thời tôi bằng tuổi các em cắp sách đến trường. Cuộc sống của những người dân ở đây vẫn là những căn nhà tranh tre lá nứa, nghèo nàn và bình lặng đến xót xa. Có được một chỗ để học hành đã là điều hạnh phúc với người dân và với các em ở độ tuổi đến trường. Những cô bé, cậu bé trường làng bẽn lẽn trước khách lạ. Không giống như nhiều vùng du lịch khác của Hà Giang, Quản Bạ ít được mọi người biết đến nên sự viếng thăm của người miền xuôi vẫn luôn là điều mới mẻ. Các cô bé ngượng ngùng khi thấy tôi giơ máy ảnh lên chụp. Các em giấu mặt vào sau vai bạn hoặc quay đi.

Mưa nắng ở Hà Giang quả thực là khó lường. Mới sáng còn rạng rỡ thế mà gần trưa trời đã tối sầm. Đám mây đen rập rình thả vài hạt nước rồi lặng lẽ rút lui như không nỡ làm ướt một ngày đặc biệt của thầy cô và các em. Trong khi tôi tận dụng được chút ít thời gian eo hẹp để chụp cảnh vật xung quanh trường thì các đồng nghiệp của thưởng thức tấm lòng của người cùng cao bằng những chén rượu. Tôi thầm cảm ơn niềm say mê của mình và đoán là rượu ngon vì Thanh Vân là nơi sản xuất loại rượu nổi tiếng của Hà Giang. Ra về, chúng tôi cảm nhận được những niềm vui ánh lên trong đôi mắt đầy trăn trở của các thầy cô và những đôi mắt trong vắt của các em khi đón khách. Ngôi trường dần khuất sau những dãy núi quanh co. Lại chỉ nghe thấy tiếng gió và âm thanh tĩnh lặng của núi rừng.

Chặng hành trình tới đồn biên phòng 193, thuộc xã Tùng Vài là nơi cuối cùng chúng tôi ghé thăm. Mặc dù được báo trước là đường đi rất vất vả nhưng không một ai có thể hình dung được thực sự nỗi gian nan sẽ phải trải qua. Hai chiếc UAT và một chiếc Pajero ra khỏi thị trấn trên con đường bụi mờ chở chúng tôi cùng các cán bộ đoàn thanh niên huyện ủy Quản Bạ lên đường. Những bãi đá nâu phủ rêu lướt qua cửa xe nhuốm một màu cổ kính, ánh nắng chiều xiên chếch trên những thửa ruộng bậc thang tràn đầy sức sống với màu xanh tươi mới bao phủ những quả đồi. Khi bánh xe bắt đầu nảy trên mặt đường là lúc chúng tôi biết đã vào đoạn đường xấu.


(Còn tiếp)



Tuesday 1 April 2008

Chuyện tình hoa cúc dại

Lấy cái tên kêu như phim Hàn Quốc chứ thực ra lúc ấy đang đứng lơ vơ ở gần nghĩa trang (chụp được cả mấy cái kim tiêm mới dùng, rùng cả mình), lại thấy mấy bông hoa cúc rất gợi tình nên bấm vài phát. Thề danh dự là không có tí teo sắp đặt nào cả, cụ tỉ là không hề chạm đến một cánh hoa, thế nên các bạn đừng nhìn tớ với ánh mắt nghi ngờ mà hãy nhìn những bông hoa với một sự cảm thông cho kiếp hoa dại đến lúc úa tàn (sến không chịu được img)

Bức này không biết đặt tên là gì. Theo như bài thơ "Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến" của Hoàng Nhuận Cầm thì đây là giai đoạn "tiền đề", tức là lúc trước khi vào đề, trong số bảy cánh, mới có một cánh tàn chứ chưa phải bốn.

img

Giờ đến đoạn hậu bài thơ, nghĩa là sau đoạn "ba cánh sắp sửa rơi", vì thực tế là trong số 3 cánh, đã có 1 cánh rơi. Bức ảnh có tên dài ngoằng, ăn theo một số bài hát gần đây, "Kết thúc của một cuộc tình tay ba". Ý nghĩa sâu xa của bức ảnh là khẳng định một chân lý tất yếu của một cuộc tình tay ba: cuối cùng sẽ phải có một kẻ ra đi, hai kẻ ở lại có thể hạnh phúc, có thể lục đục cũng có thể đường ai nấy đi nhưng dù sao thì vẫn phải có 2 người ở lại trước sự nhòm ngó của bàn dân thiên hạ. Tuy nhiên, đằng sau sự ra đi ấy vẫn còn vô vàn những vướng víu lằng nhằng mà không dễ gì dứt bỏ ngay được. Lý do? Kẻ thứ 3 vẫn còn lơ lửng ở đó thôi

img


Và cuối cùng, điều gì đến cũng phải đến. Đôi tình nhân cũng phải lìa xa. Một kẻ đã bặt vô âm tín, người kia cũng chuẩn bị giã từ cuộc sống (ung thư hay máu trắng?). Về đâu em hỡi?

img

Hết phim !