Monday 23 June 2008

Ngột ngạt

Một trong những buổi tối ngột ngạt đến rợn người. Mở cửa sổ, một luồng khí nóng lùa vào mặt ngộp thở. Ngoài ban-công những tán lá bàng im phăng phắc. Âm nhạc như một thứ kim loại lanh canh chói tai, nhất là những tiếng bass ì ùng tức ngực. Không một thứ âm thanh nào thích hợp trong lúc này ngoài tiếng gió - nhưng dường như là vô vọng. Tóc khô ngay lập tức sau khi gội đầu. Mồ hôi túa ra ngay lúc rời khỏi nhà tắm.

Nhớ cách đây vài hôm còn bì bõm lội nước về nhà. Đứng trước cổng mà nước xối xuống đầu, róc qua áo mưa làm người ướt sũng. Cả gian nhà để xe phía trước ngập đến mắt cá chân. Được biết đó là cơn mưa lớn nhất trong vòng 10 năm nay. Đợt Tết cũng là đợt rét kỷ lục trong mấy chục năm.

Tự nhiên bất thường thế, chả biết đời người ra sao?


Rồi thì cũng sẽ mưa thôi. Oi thế này chịu sao nổi!

Saturday 21 June 2008

Tigon



Bức ảnh này chụp vào một chiều đầu tháng 5. Nắng đẹp, thời tiết dễ chịu, lòng người thanh thản. Lại thèm được đi chụp quá. Hic hic.


img

Thursday 12 June 2008

Phượng

Vào hạ

img



Dòng sông hoa đỏ

img




Mắc nợ

img

Tuesday 10 June 2008

Niềm tin vẫn là niềm tin

Tỷ số 3-0 là một kết quả ngỡ rằng chỉ trong mơ mới có nhưng nó đã trở thành sự thật. Một đội bóng 30 năm bất bại trước màu áo da cam giờ thảm bại dưới mũi giày của những người Hà Lan. Không nói gì về đội quân của Van Basten, chỉ xét riêng về tỉ số, đó đã là điều không thể hiểu nổi đối với đội quân màu áo thiên thanh, đội quân luôn được đánh giá có hàng thủ mạnh nhất thế giới. Trong đội hình "Ước mơ", chưa bao giờ vắng mặt hậu vệ Italia và đa số người ta "bê nguyên xi" hàng phòng ngự của Ý đặt vào. Lối phòng ngự "đổ bê tông" suốt một thời gian dài trở thành phong cách nổi bật của đội tuyển và là cơn ác mộng của mọi đối thủ. Đương nhiên họ luôn giữ vị trí quán quân trong việc giữ sạch lưới. Vì thế, việc để thủng lưới 3 bàn không gỡ quả thực là một cú sốc đối với những nhà cầm quân, chính cầu thủ và tất thảy những người hâm mộ. Italia không còn là Italia nữa khi họ hầu như không gượng lại được thế tấn công như biệt danh của đối thủ: cơn lốc màu da cam.

Các cầu thủ chơi vô hồn ! Đúng là như vậy. Linh hồn của đội tuyển Italia đã ngậm ngùi giã từ EURO chỉ vài ngày trước khi khai mạc giải bởi một chấn thương bất ngờ. Tifosi chia sẻ với anh rủi ro cay đắng này còn bản thân anh lại mỉm cười đón nhận bình thản, bình thản như những giây phút cuối cùng trong những loạt đá luân lưu cuối cùng của WC 2006. Sự điềm đạm, vững vàng - những tố chất khiến anh đá tròn vai cũng như giữ vững vị trí thủ quân - thể hiện qua những phải ứng của anh trong những tình huống mà ở địa vị người khác không thể che giấu nổi cảm xúc. Có lẽ, cơ hội cuối cùng trong sự nghiệp để người thủ lĩnh luôn cười rạng rỡ bên ngoài sân cỏ nhưng lạnh lùng trên sân được thể hiện mình trong giải đấu lớn đã khép lại. Gương mặt căng thẳng của Cannavaro chỉ thể hiện một phần nào cảm xúc của anh trước thất bại của đội nhà nhưng anh cũng không thể làm gì hơn. Không chỉ mất tinh thần vì thiếu Cannavaro, đội quân điển trai như những tài tử điện ảnh không có được ý chí quật cường của 2 năm trước bởi lẽ vị thế của họ giờ khác xa. Hồi đó, những án phạt nặng nề trong vụ bê bối của CLB Juventus đang chờ sẵn họ ở quê nhà. Chỉ có chiếc cúp vô địch mà nước Ý khát khao 24 năm trời may ra mới đem lại cơ hội được ân xá trong phiên toàn xét xử. Dường như đội quân màu cờ đỏ trắng xanh đã ở vào còn đường cùng, buộc phải giành chiến thắng.

Italia sẽ đi tiếp vào vòng 1/8 như thế nào? Rumani chẳng vừa khi cầm chân không bàn thắng với Pháp dù rằng Pháp vẫn chưa bộc lộ hết khả năng. Ý và Pháp vẫn phải chạm trán nhau trọng trận cuối cùng và gần như chắc chắn sẽ là trận định đoạt số phận của chính mình, trong khi Pháp lại luôn là khắc tinh của Ý. Câu hỏi hóc búa đối với tất cả những người quan tâm đến đội quân của ông Donandoni. Với những người hâm mộ, chúng ta chỉ có thể nói: bằng niềm tin.

Monday 2 June 2008

Về quê

img

Mệt mỏi với Hà Nội, cảm giác ấy mình vừa trải qua mất mấy ngày. Định trốn tránh Hà Nội về quê sớm nhưng không được. Rời bỏ không đơn giản, ít nhất là đối với mình. Người đời thì mình không rõ lắm, khá nhiều người thấy dễ, một vài người có dùng dằng, đôi người biết quyến luyến. Hết 8 tiếng làm việc cuối cùng trong tuần, không còn gì có thể níu kéo, lên tàu trong cơn mưa bắt đầu nặng hạt, bỏ lại Hà Nội phía sau sụt sùi. Hà Nội cũng chóng quên, chẳng mấy chốc lại tạnh ráo, chỉ có cơn mưa đeo đẳng con tàu suốt chặng hành trình. Những vệt nước chảy dài trên cửa sổ, lúc lăn từng giọt, lúc bám miết lấy mặt mica. Không thể nào nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt giữa màn đêm đen kịt. Ánh đèn vàng vốn yếu ớt giữa đô thị giờ kiêu hãnh át những tia sáng le lói ven đường. Tàu dừng mà mưa vẫn không ngớt. Lâu lắm rồi mới đi bộ trong mưa, không nhớ được lần gần nhất là bao giờ. Cắm tai nghe, bật nhạc và cứ thế đi dọc phố Tràng Thi, Văn Miếu, nhưng con phố với những cái tên lại rất Hà Nội. Thỉnh thoảng một chiếc xe vụt qua té nước tung tóe. Chuyện vặt! Đang rũ bỏ những ưu tư, chẳng bực làm gì cho phí.

Những cánh đồng rạp mình sau đêm mưa gió. Lần đầu tiên trong đời bước lên lối mòn phủ đầy cỏ giữa hai thửa ruộng và ngửi thấy mùi lúa trổ đòng ngọt thơm rất rất gần. Mùi của quê hương! Lần đầu tiên trong đời định hái trộm một bông sen chùa giữa lổ sen bát ngát. Bất chợt nhớ ra đã nghe đâu đó rằng hái trộm sen chùa là phải tội, thế nên thôi. Ngày thật ngắn! Suốt dọc con đường về với Hà Nội rải rác những lổ sen ven ruộng. Cũng chỉ được ngắm nhìn qua cửa kính xe đang chạy với tốc độ trên 60km/h. Bất chợt nhớ đến một câu hát: "Bàn tay em là cánh sen thơm ướp trong vòng đêm mái tóc". Thèm nghe nhạc nhưng điện thoại đã hết pin vì nghe suốt tối mưa hôm trước. Ngồi nghĩ miên man cho hết 90km. Lại trở về với Hà Nội, trở về để lấy lại những cảm giác yêu thương đâu đó lửng lơ, chấp chới.

Ngủ vùi một buổi tối và bắt đầu một ngày đầu tuần với những bảo mật hệ thống, chống lại tấn công của những hacker, cracker với đủ loại phương thức rối rắm. Ôi Hà Nội thực tại vẫn thường là những thứ phức tạp như thế !

Chiều nay, có cơn mưa làm lòng dịu đi đôi chút.