Monday 31 March 2008

Hà Giang ký sự - Ngày thứ nhất

Cách đây không lâu, một cô bé hỏi tôi: "Có bao giờ chị thấy ghét Hà Nội không?". Tôi trả lời: "Có chứ. Nhiều lúc cái ồn ào náo nhiệt của Thủ đô làm chị phát sợ. Nhất là khi tâm hồn không bình yên, xa Hà Nội để trở về lại thấy yêu Hà Nội hơn". Và cũng trong một ngày giận hờn với Hà Nội, tôi quyết tâm xin đi công tác đến vùng biên giới xa xôi. Lên đường giữa một buổi trưa tháng Ba hừng hực nắng len chút gió lây phây, vừa gợn lên cái nồng nàn của mùa hạ mà vẫn không che lấp nét dịu dàng của tiết xuân, đoàn quân tình nguyện đi thăm và tặng quà cho trẻ em, chiến sĩ vùng núi vẻn vẹn có 7 người. Điểm đích cuồi cùng là Xã Tùng Vài - Huyện Quản Bạ - Tỉnh Hà Giang.


Đoạn đường hơn 300 km lên thị xã Hà Giang đủ dài để cuốn theo những suy nghĩ miên man. Những cánh hoa gạo trên vùng đất Tuyên Quang rụng tả tơi đỏ ối. Những cây gạo nằm chênh vênh trên sườn núi vẫn vươn thẳng tắp như muốn đốt cháy trời chiều bằng màu đỏ độc tôn của mình. Màu rực lửa nhức nhối ấy cứ thôi thúc lòng người hướng về những điều rất xa xôi. Bất chợt thoáng nhớ về Hà Nội. Nhưng rồi nỗi nhớ ấy cũng nhanh chóng tan đi bởi sự háo hức của một chặng đường dài mới chỉ bắt đầu.


8h tối mới tới được thị xã Hà Giang. Ăn tối và nghỉ ngơi trong vòng 1 tiếng, cả đoàn lại lên đường vượt chặng đường 46 km tới thị trấn Tam Sơn, huyện Quản Bạ, bất chấp cơn mưa rào vùng núi đang trút xuống ào ào. Mưa Hà Giang chóng tạnh, không lan rộng và không dai dẳng như mưa cùng mùa ở vùng đồng bằng,. Ra khỏi thị xã hơn chục cây số, trời quang đãng, thấy rõ ánh trăng. Một bên là vách núi, một bên là thung lũng sâu hút, chúng tôi thả mình trong không gian mênh mang của núi rừng, thưởng thức ánh trăng lấp ló ẩn hiện sang những đám mây, phủ một màu bạc lên từng phiến lá. Ánh đèn xe loang loáng quét qua những rặng cây ven đường khiến chúng ánh lên một màu vàng lấp lánh trong đêm. Gió lùa qua cửa kính xe mơn man, mang theo cả mùi đất, mùi cây quyện với hơi sương. Tít tắp dưới chân núi, chỉ nhìn thấy những chấm trắng nhỏ li ti mà chúng tôi đoán là ánh điện. Đó là nguồn ánh sáng duy nhất dưới thung lũng xa mịt mờ ấy. Càng lên cao, con đường càng heo hút và yên tĩnh. Cái cảm giác của một vùng sâu càng thấy được rõ hơn khi qua vài cây số mới thấy một ánh đèn leo lét hắt ra từ căn nhà vách đất ven đường. Con đường vẫn tiếp tục quanh co dẫn ngược lên cao. Thị trấn Tam Sơn hiện ra lặng lẽ trong đêm. 10h30 phút, xe dừng ở cổng UBND huyện Quản Bạ. Mệt nhoài sau gần 10 tiếng trên xe, cả đoàn ngon giấc tới tận sáng hôm sau.

img

(Còn tiếp)

Sunday 30 March 2008

Em tớ xinh không?

Dạo này chẳng viết lách được gì nhưng lại đi nhiều nên có một ít ảnh để thỉnh thoảng đưa lên cho đỡ buồn. Đây là hai đứa em tớ, đều là trai tài gái sắc (tự hào quá cơ) img


img
Em là giáo viên dạy nhạc nhưng hôm nay em múa thử nhé?


img
Trông thế này đã đủ "nai" chưa chị?



img
Anh ơi con gì nó đang bay kìa


img
Trông thế thôi mà chả nai tí nào



img
Happy !!!

Nhiều người bảo: "Em là gái thì em chỉ chụp được giai đẹp thôi, không chụp được gái đẹp đâu" img Nhưng mình thấy vẫn chụp được gái đẹp đó thôi img

img

Saturday 29 March 2008

Hoa gạo

Ngọt nhạt mãi mới xin được anh lái xe và mọi người trong đoàn dừng lại để chụp cái ảnh.

img


Ninh Bình, 29/03/2008

Wednesday 26 March 2008

Entry for March 26, 2008

img

Lá cũng phải đổi màu vì thời tiết, con người cũng chẳng khác gì: Mệt mỏi và uể oải, đổi tính đổi nết.

Monday 24 March 2008

Việc thì dở dang mà người lại đang vật vã :D

Chuyến đi hà Giang 2 ngày rưỡi thực sự là một thử thách. Về đến nhà mệt nhoài nhưng hôm sau vẫn cố gắng đi làm bài test sát hạch lớp MCSE. Cơ bản là không nằm bẹp một chỗ nhưng cả ngày cứ vờ vật. Tháng 3 sắp hết, nghĩa là rất nhiều kế hoạch sắp đến hạn phải hoàn thành. Ngồi đọc tài liệu mà mắt cứ díp lại. Thực ra thì cảm giác chủ yếu là buồn ngủ chứ không hẳn là mệt dù rằng quãng đường gần 400km trên xe ô tô đủ để mỏi rã người. 100% sức khỏe dẻo dai có được lần này là do mấy tuần tập luyện cầu lông vừa qua


Vì trách nhiệm đưa tin của chuyến đi này đè nặng lên vai, mình đã ngồi viết một lúc. Định hướng bài viết là phải có tí mùi hô hào tuyên truyền nhưng thế nào mà một đoạn đã thành ký sự với giọng rất gợi cảm img. Thế là đành bỏ đấy. Mà giờ cũng đã lại díp mắt rồi. Mai đi họp, ngày kia lẫn ngày kìa đi học. Biết viết vào lúc nào đây? Hic hic. Nguyên cả một đống quy trình treo lơ lửng từ đầu tháng vẫn chưa hoàn thành. Nghĩ đến không thôi đã mệt rồi img


Than thở tí tẹo, biết đâu lại đỡ mệt mà yên tâm đi ngủ img


img

Friday 21 March 2008

Không đề cho Em


img



Không có gì đổi thay
Lá đến mùa lại rơi
Bàn chân anh hàng ngày qua về lối ấy
Cả những vệt sơn trên bờ rào vẫn còn nguyên đấy
Em có biết không?

Nắng tháng ba đã vàng như đổ mật ong
Nắng về sớm thế
Còn em bao giờ trở lại?
Con đường cũ vạt cỏ lên xanh ngái
Mấy mùa cỏ mọc, cỏ úa tàn.

Anh vo chặt thời gian
Làm sao gói cho thật gọn
Để tháng năm không làm đổi thay nơi hò hẹn
Đón em về, trọn vẹn
Như lúc em đi...

Tuesday 18 March 2008

Lìa xa

img


Chiều hoang cho bài ca
Cho ta và em nơi ấy
Cho mỗi cuộc đời
Cho mỗi nhành hoa
Cho mỗi nụ hôn
Cho đầy men rượu
Cho cuộc tình lìa xa
Giấc mơ giờ phôi pha (*)





(*): Thơ Thái Thăng Long

Sunday 16 March 2008

Đi trại (*)

img


"Anh sắp đi trại" - Câu nói ấy được anh thốt ra nhẹ bẫng, bình thản như một điều tất yếu mà anh đã biết từ lâu. Chúng tôi ngỡ ngàng, không tin vào tai mình nhưng rồi thấy anh xếp mấy bộ quần áo cũ, vài vật dụng cá nhân vào chiếc túi vải bạc màu, biết là anh nói thật.

Anh có nghề nghiệp ổn định nhưng lại lang thang nay đây mai đó, thích tiếp xúc với nhiều kiểu người. Với cách sống như thế, đâu dễ gì đứng vững trước những mê hoặc của cuộc đời. Một ngày mùa đông Hà Nội ảm đạm, anh đã để mình lạc bước trong màn sương trắng huyền ảo, quên đi chính mình. Và cũng bởi những giây phút không chiến thắng được bản thân, không vượt qua những cám dỗ của đời thường, anh phải đánh đổi một phần những ngày tháng của mình, để vào trại.

Đời người có trăm ngàn vòng khổ lụy, anh đã trót vướng vào nghiệp ấy thì chẳng thể tự nhiên mà dứt ra được. Vì thế, việc đi trại cũng là tất lẽ dĩ ngẫu. Tôi hỏi anh: "Anh có biết vào trại sẽ thế nào không?". Nở một nụ cười hiền lành, anh đáp từ tốn: "Anh biết. Thực chất đó là một trại tập trung, cách xa thành phố. Trong đó sẽ là những ngày gần như cô lập với cuộc sống xung quanh. Cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày. Nhưng sẽ không có ai để rủ đi uống cà phê. Sẽ không thể í ới gọi nhau gặm chân gà nướng". Tôi bật cười: "Thế mà anh vẫn còn đùa được".

Ngày chia tay anh, Hà Nội lất phất mưa, đến xế chiều lại hửng nắng, như báo trước một sự khởi đầu khó khăn đòi hỏi ở con người lòng kiên nhẫn và sẽ được đáp lại ở chặng cuối đường. Anh bảo: "Đi gặm chân gà chia tay anh nhé? Trong trại không có chân gà đâu". Chúng tôi lặng lẽ gật đầu chiều lòng người sắp đi. Mấy đứa con gái vừa gặm chân gà, vừa rơm rớm nước mắt, thỉnh thoảng có đứa đưa tay quệt nhẹ ngang mặt, chả hiểu vì nước chấm ớt cay hay vì điều gì khác. Trong màn nước nhòe nhoẹt ấy, chúng tôi vẫn cảm nhận được ánh sáng long lanh của đôi mắt anh trong buổi chiều tà chập choạng, một ánh mắt tràn đầy niềm tin và những hoài bão về sự trở về sáng lạng.




(*) Trại sáng tác


Góc tận cùng của phòng làm việc

img

Cứ đi hết 16 bậc cầu thang, rẽ tay trái, bước dọc theo hành lang lát đá hoa trơn bóng, đến chỗ rẽ, rẽ phải, thấy cánh cửa gỗ xanh đầu tiên, bước vào. Nếu đánh mắt sang trái sẽ thấy 3 ngăn làm việc với những người luôn cắm cúi vào màn hình máy tính, nhưng đừng bận tâm, chắng ai thích một sự quan tâm thái quá đến tò mò của những người khách mỗi khi vào phòng. Đối diện bên kia cũng là 3 ngăn y hệt. Cứ đi thẳng rồi rẽ trái, tốt nhất là rảo bước và gõ giày thật mạnh để hai người trong hai ngăn đầu tiên cảm thấy rằng bạn đang lướt qua và không dừng lại phía sau họ, dù chỉ một giây. Đến ngăn thứ 3, ngăn trong cùng, khi ánh mắt của bạn bị chặn lại bởi vách nhôm màu trắng xám thì bạn sẽ gặp nàng.

Đồng nghiệp đều ao ước góc làm việc của nàng, không phải vì phía sau nó là một ô cửa sổ gần đến nỗi chỉ cần xoay lưng lại là có thể thấy rõ mồn một những gì phía sau. Đương nhiên, không ai hứng thú chỗ làm việc đó bởi cái cửa sổ vì nó chỉ nhìn ra một khu chung cư 2 tầng tồi tàn, với một lối đi hẹp, ẩm thấp. Cứ mỗi một cơn mưa đổ xuống, dù mưa phùn mùa xuân hay mưa rào mùa hạ thì những mái tôn rỉ lại xám ngoét một màu, nhỏ nước lóc tóc xuống lối đi, những bức tường vôi vàng tróc lở bám đầy rêu trở nên tối xỉn vì ngấm nước. Người ta ao ước nó vì nó nằm ở một vị trí kín đáo và ít bị làm phiền. Một điều thú vị nữa là khi ngồi ở cái góc sâu hút ấy, chẳng ai biết bạn có mặt ở chỗ ngồi hay không. Thật ngại ngần khi phải vượt qua ý nghĩ để tìm gặp một người sẽ làm phiền đến 5 người khác. Thế nên, nếu có ai đó tìm bạn, thường là người ta sẽ chỉ đứng từ ngoài gọi vọng vào, và nếu bạn không muốn tiếp chuyện, "bạn có quyền giữ im lặng, nhưng mọi âm thanh phát ra từ chỗ của bạn có thể làm bằng chứng chống lại bạn trước người khách nọ" (*). Nếu bạn không lên tiếng, ai cũng hiểu là bạn không ngồi ở đó, dù rằng rất có thể bạn đang cắm cúi lướt web hoặc đang mơ thấy mình ngồi tán gẫu ở một quán cafe cạnh Bờ Hồ. Thêm nữa, nếu bạn đang làm việc riêng, khoảng thời gian bước vào từ cửa cho đến lúc thấy bạn đủ để bạn bình tĩnh đóng tất cả các chương trình làm việc riêng tư mà mở một cửa sổ soạn thảo word hay một trang tin tiếng Anh có nội dung rối rắm đến mức chính bạn cũng chẳng hiểu nó nói gì.

Nếu như vị trí ấy đẹp với người sở hữu nó bao nhiêu thì, như đã nói ở trên, bất tiện với những người muốn thăm viếng bấy nhiêu. Thỉnh thoảng cũng có người qua tìm gặp nàng. Tất thảy đều không muốn vào tận nơi mà chỉ đứng từ xa gọi vọng, thậm chí, nhiều lúc nàng có cảm giác họ cũng mong mỏi sẽ không có tiếng trả lời để khỏi phải đi qua từng đó người, chào hỏi xã giao với từng đó người và lại phải làm từng đó thủ tục khi trở ra, chỉ khác là theo thứ tự ngược lại. Vậy nên nhiều lúc nàng cũng chiều lòng họ mà im lặng. Họ cũng không hề có ý định kiểm chứng vì nếu nàng thực sự không có mặt ở đó thì công sức họ bỏ ra quá ư là lãng phí, chẳng ai muốn nhận một sự rủi ro lãng phí thời gian như vậy.

Đó là chuyện cũ. Giờ nàng đã chuyển sang nơi khác. Số phận run rủi cho nàng một vị trí lại là tận cùng của phòng làm việc.



(*): Nhiễm lời thoại của phim hành động Mỹ

Thursday 13 March 2008

Sưa trắng phố xưa

img




Mong chờ mãi ! Trước Tết, khi những hạt mưa phùn đầu tiên bay bay, mình đã nghĩ đến hoa sưa. Loài hoa màu trắng tinh khiết này ám ảnh mình từ ngày học cấp 3. Gần trường học, ngay cạnh hồ Giảng Võ, có mấy cây sưa, cứ ra Tết là nở trắng trời. Ngày nào đi qua cũng ngửa cổ lên ngắm, nhưng chỉ được mấy hôm là hoa đã rụng hết, trả lại một màu xanh non của những chồi lá. Sưa trổ hoa rồi mới trổ lá, thế nên sưa chỉ độc diễn một màu. Sau khi màu vàng úa tàn của lớp lá cũ đã qua, màu hoa trắng muốt sẽ bao phủ những cành sưa, và rồi những bông hoa sưa êm đềm buông mình xuống đất hư vô nhường chỗ cho lá non ào ạt vươn lên tỏa ra màu xanh ngợp, màu xanh bình yên đến lặng người. Tất cả những đổi thay ấy thấy được từng ngày.


img
Vàng như lá mùa thu



img
Trắng như mây trời



img
Và sẽ xanh tươi đầy sức sống





Nghĩ đến hoa sưa là mình liên tưởng đến những người con gái Hà Nội thuần khiết, dịu dàng, thanh tao. Nhìn những chùm hoa trắng nhẹ bẫng mây, như bông ấy mà bâng khuâng. Một buổi sáng đi làm, trời u ám, mưa bám đầy vai áo, bỗng thảng thốt khi thấy sưa trắng góc đường. Phố Hà Nội cũ kỹ, ảm đảm như sáng bừng lên. Lại thấy cái lạnh của mùa xuân khẽ lướt trên da thịt, không tê tái, buốt giá mà run rút, mơn man.


img


Ôi, lại nhớ Hà Nội quá đi thôi !





P/S: Nếu bạn nào muốn sử dụng những bức ảnh này, vui lòng ghi rõ nguồn, giữ nguyên tên tác giả và không sửa ảnh. Xin cảm ơn!

Wednesday 12 March 2008

Rose

img



Cứ ngon giấc yên lành
Xung quanh đang bóng tối
Đêm dài, đừng thức vội
Chờ bình minh nghe em




Monday 10 March 2008

Và đời là nỗi nhớ chồng nỗi nhớ (*)

Hà Nội, những ngày xuân không ra xuân, đông chẳng ra đông, u uẩn, chỉ làm chất chồng thêm những nỗi nhớ mơ hồ. Đôi khi con người đem ký ức khỏa lấp những nỗi nhớ, đem những khoảng trống vá víu những khoảng trống, để rồi nhận lại một nỗi cô đơn mênh mang.



img


Bên ô cửa, ngập nắng vàng,
em ngắm phố thưa bóng người,
Mắt em như đêm thu
Nơi kia biển không vị mặn
Bão nhưng trời vẫn lặng

Bên ô cửa, mưa tầm tã,

anh nhìn dòng người hối hả
Khói thuốc mịt mờ,
Mùi tóc em đâu đây
Hơi thở em ấm nồng

Em bắc cầu qua sông Ngân, nối hai đầu nỗi nhớ
Anh bước qua không?
Hay chỉ là thế thôi, nỗi nhớ sẽ trôi theo ngày tháng
Năm dài vời vợi, biết đâu mà đợi chờ?

Trót buộc tay nhau bằng sợi chỉ tơ
Em đâu ngờ tơ rối
Không còn ngây ngô để cho là nông nổi
Gỡ đến bao giờ? Anh dứt chỉ mà đi







(*) Xin tiêu đề này của T. nhé. Thank you!

Sunday 9 March 2008

Friday 7 March 2008

Thăm viện bảo tàng Phụ nữ Việt Nam

Hôm nay cơ quan mình tổ chức đi thăm Bảo tàng phụ nữ Việt Nam, nằm tại 36 phố Lý Thường Kiệt, nhân dịp 8-3. Khuôn viên bảo tàng không lớn, nếu không muốn nói là khá nhỏ hẹp. Thời điểm này đang diễn ra cuộc triển lãm về cuộc đời và sự nghiệp của bà Nguyễn Thị Thập, chủ tịch Liên hiệp phụ nữ Việt Nam thời kỳ cách mạng và là người giữ cương vị này lâu nhất. Thật lạ là mình tìm khắp phòng trưng bày cũng không có một thông tin nào về ngày sinh và ngày mất của bà, trong khi rất nhiều những đoạn viết kiểu như: bà sinh ra trong một gia đình..., bà tham gia hội này năm...., được bầu làm.... năm.... Ngay lúc đó, mình tự hỏi: bà ấy hiện giờ còn sống hay đã mất. Nhưng theo suy luận thì một người còn sống chắc là không thể được giới thiệu trong bảo tàng và càng không có vinh dự được đặt tên đường (trừ chủ tịch Hồ Chí Minh). Sau phải hỏi mới biết bà sinh năm 1908, mất năm 1996.


Ngay bên tay trái , cạnh cửa vào phòng trưng bày có một bức ảnh khá sinh động với tên gọi "The war is over". Mặc dù ý nghĩa mà nó chuyển tải đến người xem khá rõ ràng nhưng mình vẫn thấy nó hơi ngộ nghĩnh làm sao ấy.



img

Có một vài câu chuyện thú vị mình nghe được qua lời kể của của chị thuyết minh bảo tàng.


Chúng ta đã biết câu nói rất quen thuộc từ thời kháng chiến chống Pháp: "giặc đến nhà đàn bà cũng đánh". Dưới đây là một số hiện vật minh chứng



img

Chiếc đòn gánh bên trái là của một nữ du kích sử dụng để đánh bốt của quân Pháp năm 1953. Chiếc mã tấu, nằm ở vị trí thứ 2 từ bên phải sang, là của anh hùng lực lượng vũ trang Nguyễn Thị Chiên sử dụng để bắt một sĩ quan Pháp (có súng ống hẳn hoi) năm 1951. Thế mới biết chị em chúng ta khỏe như thế nào img


Không chỉ khỏe, phụ nữ Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Pháp còn rất thông minh. Cách mà chị em ra ám hiệu cho bộ đội quả thật là chả có thằng địch nào nghĩ đến. Chỉ bằng chày và cối dưới đây nhé.


img

Chày giã nhịp một là không có địch, giã nhịp đôi có địch trong làng.


Ngắm đến bộ trang phục này, ban đầu không để ý, mình tưởng là một loại trang phục truyền thống của phụ nữ dân tộc. Hóa ra đấy là bộ quần áo của một nữ giao liên đóng giả người điên để làm nhiệm vụ. Theo lời kể của chị thuyết minh, người nữ giao liên ấy đã nhét được rất nhiều tài liệu trong bộ quần áo này mà không bị phát hiện ra. Mình nhìn mãi mà chưa nghĩ ra nhét vào đâu là hợp lý nhất img

img

Có chị còn đóng giả làm người bán chổi. Nếu ai nói đúng ám hiệu sẽ được đưa cho chiếc chổi kia, trong đó có giấu tài liệu. Chiếc áo và mấy cái khăn, lại còn dải thắt ngang bụng buộc hờ nữa chứ, trông điệu đà hơn khối mẫu thiết kế thời trang bây giờ. Khéo mình cũng phải đi may một chiếc img


img

Dù gì thì khi nhắc đến phụ nữ cũng không thể không nhắc đến tình yêu được

img

Chiếc tẩu này là của nữ anh hùng Kan Lịch được người yêu tặng. Theo tập tục của người dân tộc Pa Koh, khi chàng trai đem lòng yêu cô gái, anh ta sẽ tặng chiếc tẩu của mình cho ngườu yêu. Cô gái nhận chiếc tẩu tức là chấp nhận tình yêu của chàng trai. Nếu không yêu, ngay cả khi đã nhận tẩu thuốc rồi, cô gái phải tìm mọi cách để trả lại cho chàng trai ấy.


Viện bảo tàng còn một số hiện vật nữa nhưng mình không nhớ hết được.

Thursday 6 March 2008

Mùng 8-3 của phòng Quản trị mạng

Như tất thảy những dịp đặc biệt khác, 8/3 năm nay ở phòng Quản trị mạng vẫn ấm áp (có khi hơi nóng img ). Năm nay phái mày râu tổ chức sớm hơn 2 ngày để đảm bảo sự đông đủ và thoải mái cho các thành viên, tránh được sự đông đúc đến oải người như năm ngoái (lượn khắp HN mới tìm được một chỗ ngồi vào lúc 1h chiều). Với hoa hồng và chocolate, chị em cứ như là được tặng quà ngày Valnetine nên ai cũng thấy xao xuyến lạ thường img. Dưới đây là hình thật, không phải hình minh họa.



img
Hoa hồng và kẹo chocolate của anh em tặng chị em


Ăn trưa ở Hồ Tây, không trà không rượu nên không làm được thơ img, post lại bài cũ, giống kiểu người ta nói cảm ơn nhiều lần vậy img



Không chỉ những ngày như mùng tám tháng ba
Mới thể hiện lòng con trai phòng Mạng
Giản dị, vui tươi và phóng khoáng
Mà không kém phần sâu sắc đậm đà

Tình cảm dành cho nhau không phải những món quà
Bởi vật chất khô khan không sao thay thế được
Sự ấm áp, cay nồng, sánh như men rượu
Những chén vơi đầy gắn kết mọi người

Phòng Mạng chẳng bao giờ thiếu những tiếng cười
Anh em không để chị em làm việc nặng
Chị em luôn ghi nhận anh em đều cố gắng
Chia sẻ việc cơ quan, chia sẻ chuyện gia đình

Không biết làm thế nào thể hiện lòng mình
Rằng muốn cảm ơn anh em nhiều lắm
Qua vài dòng, dẫu không đằm thắm
Nhưng rất chân thành gửi tới anh em.

Wednesday 5 March 2008

Chấm phá của những mảng màu


Cảm giác ngày hôm nay giống như bức ảnh này

img


Hà Nội, 02/2008

Monday 3 March 2008

Đoản khúc cho ngày

Ngày hôm qua...
... của hai mùa trước...



Buổi sáng trời không mưa nhưng mặt đường ẩm ướt, dấu vết của cơn mưa đêm trước. Cảm giác không vui, không buồn. Nửa ngày trôi qua không sắc màu.

Buổi trưa trời ấm áp. Một chút nắng nhẹ đến nỗi phải tinh ý lắm mới nhận thấy được. Ngẩng đầu lên thấy một thoáng xanh nhạt ẩn hiện sau lớp mây dày màu trắng đục. Đến dự tiệc cưới với cả bộ trang phục đỏ trừ chiếc áo khoác. Vẫn luôn tự tin trong màu sắc ấy, lại càng trở nên tự tin hơn trong một buổi trưa hưng hửng, trong cái hội trường tôi tối đông nghịt những người. Đôi giày cao 7 cm vừa vặn cho những bước chân điềm tĩnh.

Những nụ cười kiêu hãnh tặng cho lũ bạn trai cùng dự tiệc mà trong số đó quá nửa đã lập gia đình và làm bố. Những nụ cười thách thức dành cho mấy đứa bạn gái thân đã có chồng từ lâu lắm. Không ai hiểu tại sao từng đó tuổi rồi mà vẫn có người nở được nụ cười như vậy.

Buổi chiều có vẻ dài hơn. Bốn giờ bắt đầu lất phất mưa. Vẫn giống như mấy ngày trước, chỉ khác là màu xám đổ xuống sớm hơn. Trời thấp và nặng trĩu nhưng những hạt mưa cũng chỉ là mưa bụi. Giá mà có một cơn mưa đầu mùa hạ, có lẽ hôm sau trời sẽ trong xanh cho tới lúc mặt trời lặn và chuỗi ngày u ám lê thê sẽ chấm dứt. Giờ mới đang tháng Hai âm lịch. Còn chục ngày nữa mới sang tháng Ba. Tháng Ba, rét nàng Bân. Phải lâu nữa mới hết tháng Ba.

Buổi tối, ngửa tay trước sân. Vẫn những hạt mưa li ti. Mưa xuân. Mưa cuối xuân. Mùa xuân đã cạn ngày. Ngồi trong nhà không nghe thấy tiếng mưa rơi trên mái nhưng nghe thấy tiếng tí tách của giọt gianh. Đều đều...

Chờ đợi...

Đêm...


img


Ngày hôm nay...


Nắng vẫn rải vàng và gió vẫn lùa bay tóc. Bước chân vẫn điềm tĩnh xoải đều trên con đường lát gạch đã gập ghềnh bởi thời gian. Qua những ngày đông lạnh giá là những ngày xuân. Xuân không làm vương mưa bụi rưng rưng trên mi mắt, không dính dấp những dấu giày mà vẫn quyến luyến, thiết tha, dịu ngọt. Ngày tháng trôi qua nhanh tưởng như xóa nhòa những ranh giới của mùa. Mùa đôi lúc không là chính mình với những ngày xuân nóng và oi như ngày hạ. Hạ nhiều buổi lành lạnh như thu. Thu đột ngột trở gió như đông về vội. Còn đông, đông lại mưa phùn dai dẳng như lúc mới ra Giêng. Nhiều lúc xuyến xao bởi những khoảnh khắc lạc mùa.

Tách cà phê trong chiều nâu sóng sánh. Gạt khẽ sợi dây leo khô xác bám hờ bên bậu cửa xuống làm bạn với nền đất im lìm. Ô cửa sổ xanh nhìn ra những vùng rất xanh của trời và của lá. Mấy con chim sẻ lách chách nhảy từ cành cây sang bờ tường dạn dĩ và vô tư như thể chúng là chủ cả khoảng không gian này. Ai đó dẫm lên khoảnh sân rải đầy đá cuội, lạo xạo, nghe rõ cả tiếng guốc bối rối trượt trên những viên sỏi. Gió khẽ cựa mình lật theo vài cánh đào phai.

Một mình không phải bao giờ cũng cô đơn.

Xuân chưa hết !

Ngày chưa tàn !


img

Saturday 1 March 2008

Nốt nhạc đầu xuân

Mấy hôm trước về quê, khi quay lại Hà Nội thấy lá xà cừ rụng ào ạt, phủ xanh đường. Mình đã từng nhắc đến sự vội vã của tháng Giêng nhưng sau những ngày về Hà Nội vừa rồi mới cũng phải ngỡ ngàng khi chỉ trong vòng vài ba ngày mà lá sưa dọc phố Phan Chu Trinh đã đổi màu vàng ngợp.


Chờ đợi mãi cũng có được một ngày nắng. Trưa nay mình xách máy ảnh đi dọc phố và chụp được một bức Nốt nhạc đầu xuân cũng khá dễ thương. Dạo này có cơ hội ảnh ọt nhiều, được chú T động viên nữa (biết thừa là động viên chứ khen khiếc gì) nên cũng hăm hở bấm máy. Điểm nhấn của bức ảnh nằm chính giữa, chẳng theo bố cục 1/3 nhưng mà mình không biết có nhất thiết phải thế không img.


img


Bạn nào tốt bụng góp ý chân thành để mình tiến bộ nhé img