Tuesday 22 May 2012

Tôi là ai? (2) Ích kỷ

Sáng sớm nay đi làm, trên đường đã thấy ngột ngạt, thầm nghĩ "Chiều mà mưa thì hay nhỉ!". Cái ý nghĩ ấy bị quên bẵng đi ngay cả khi ngồi trong cơ quan nhìn ra thấy trời mưa. Thực ra cũng chỉ có vài giây để tiếp nhận thông tin đó. Chi khi trên đường về, mưa hắt tới tấp vào mặt mới bất chợt nhớ ra cũng tầm quãng đường này lúc sáng mình đã muốn như thế.

Về đến nhà thì ướt sạch mặc dù lúc mưa rất to thì mình cách nhà chừng chưa đến 1km. Tắm rửa rồi một mình ngồi vào mâm cơm vừa trệu trạo nhai vừa nghĩ về một ngày đã qua. Mưa vẫn không ngớt, nước đã tràn qua cửa ngập vào gian nhà để xe. Mình vẫn trệu trạo nhai những miếng cơm của bát cơm đầu tiên. Bố mẹ bắt đầu lục tục nhấc vài món đồ đang đặt dưới đất trong phòng khách lên vị trí cao hơn, chuẩn bị "đón" nước vào trong nhà. Mình thôi nghĩ về những luận cứ để phân tích ai đúng ai sai và bắt đầu nghĩ về cơn mưa, nghĩ về mong muốn ban sáng và tự hỏi mong muốn đó có đi quá đà không.

Bố mẹ đã đẩy mấy cái giẻ lau sẵn vào góc cửa, nơi mà đầu tiên nước có thể tràn vào. Mình bắt đầu thấy mình đã có điều gì đó chưa ổn. Mình không cảm nhận được mưa có đang ngớt hay không. Nước bắt đầu chảy vào nhà. Ý nghĩ lại không về cơn mưa nữa. Mình tin rằng hôm nay mình đã làm nhiều việc chưa đúng và nếu được làm lại, mình sẽ không làm như thế. Một hớp nước cho miếng cơm cuối cùng của bát cơm đầu tiên trôi xuống. Mình xếp mâm rồi đứng dậy. Ngoài gian nhà để xe, mẹ đang tát nước ra cửa. Mình xỏ ủng và nói mẹ vào nhà. Đường đã rút nước, chỉ có gian nhà để xe bị trũng nên nước không tự thoát được. Mình tát nước như một cái máy, đầu rỗng tuếch, không ý nghĩ về những việc ban sáng, không nghĩ đến mưa, không nghĩ lúc nào sẽ xong. Cho đến khi mẹ bảo: "Thế thôi con ạ" thì mình dừng lại, thấy nhà để xe cũng đã hết nước.

Mẹ bỏ đồ về chỗ cũ. Bố nói: "Thôi để bố rửa bát". Mình "vâng" rồi đi rửa mặt.

Xem phim, thấy rõ tình yêu và sự hy sinh, thấy phụ nữ thật ngu ngốc khi họ nghĩ họ đang ở đường cùng, thấy những người thân hiểu nhau không cần qua việc làm mà chỉ qua ánh mắt, thấy bạn bè chia sẻ với nhau không chỉ bằng lời nói mà còn bằng hành động, thấy con người đối xử với nhau thật tử tế. Bỗng thấy mình quá nóng nảy, ích kỷ, nông nổi.

Friday 11 May 2012

Tôi là ai? (1) Giá trị của một con người


Mấy hôm trước đi học, cô giáo kể cho cả lớp nghe một câu chuyện:

“Có một chàng trai và một cô gái yêu nhau say đắm. Nhưng cả 2 người rất nghèo, nghèo đến nỗi không thể cưới nhau được. Chàng trai đi đến quyết định chia tay cô gái để đi xa lập nghiệp.

Sau một thời gian rời khỏi quê hương, chàng trai bị ốm nặng và nghĩ rằng mình không thể qua khỏi. Chàng trai có một mong muốn cuối cùng là gặp lại người yêu cũ. Cuối cùng thì cô gái cũng biết được mong muốn của chàng trai và quyết định đi tìm gặp người mà cô vẫn yêu thương mặc dù đường xá xa xôi cách trở.

Trên đường đi, cô gặp một tên cướp. Tên cướp định giết cô gái nhưng cô đã nài nỉ van xin và cuối cùng tên cướp cũng mủi lòng tha mạng cho cô đi tiếp. Khi gần đến được thành phố nơi chàng trai đang ở, cô gái lại gặp một con sông rộng. Đúng hôm đó thì trời mưa to gió lớn, nước sông lại dâng cao, không một người lái đò nào nhận lời chở cô qua sông. Vì lo sợ không còn kịp gặp người yêu lần cuối, cô gái nài nỉ những người làm nghề lái đò ở khu vực này và cuối cùng có 1 người nhận lời đưa cô qua sông với một điều kiện: sau khi xong việc, cô phải quay trở về và lấy anh ta”.

Câu chuyện dừng lại ở đó. Cô giáo đề nghị không bình luận về nội dung câu chuyện mà mọi người hãy trả lời câu hỏi sau: Nếu có tổng số 5 điểm gọi là điểm “giá trị” để chia cho 4 nhân vật: chàng trai, cô gái, tên cướp và người lái đò thì các anh chị sẽ cho điểm như thế nào. Nên nhớ là tất cả 4 người chỉ có tổng số 5 điểm giá trị mà thôi.

Cả lớp nhau nhao lên cho cô gái 2 điểm và tên cướp 3 điểm. Họ nói rằng cho cô gái 2 điểm vì cô có sự chung thủy, biết vượt mọi khó khăn để đến với người yêu, còn tên cướp thật là nhân đạo, đã tha cô gái, đó là hành động rất đáng được ngợi khen.

Cô giáo cười và bảo: “Câu hỏi này không có đáp án. Tuy nhiên, tôi chỉ muốn nói rằng: tên cướp bản chất là cướp, cho dù anh ta có thể lúc nào đó có có hành động nhân đạo thì vẫn là một tên cướp. Nhiều khi người ta lấy một hiện tượng để đánh giá bản chất, điều đó có thể dẫn đến việc đưa ra giá trị sai cho một đối tượng.”

Với 5 điểm giá trị, tôi cho chàng trai 1 điểm, đó là điểm bản lĩnh. Việc anh ta muốn gặp lại người yêu cũ trước khi chết chỉ là một mong muốn bản năng mà bất cứ con người nào cũng có thể có. Anh lái đò được 1 điểm. Điểm này dành cho công việc lái đò qua sông lớn của anh ta. Đó là một công việc nguy hiểm mà không phải ai cũng dám chọn. Dù anh ta làm việc đó vì tiền hay do lòng dũng cảm thực sự thì cũng đáng ngợi khen bởi “ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai?”. 3 điểm còn lại dành cho cô gái bởi cô có bản lĩnh không thua kém chàng trai, có lòng dũng cảm không thua kém người lái đò và cnf có cả lòng chung thủy và dám chấp nhận hy sinh cho tình yêu.

Mặc dù vậy, tôi lại không biết cuộc sống hiện thực này có được bao nhiêu điểm giá trị và tôi được bao nhiêu điểm trong số đó!