Hà Nội, những ngày xuân không ra xuân, đông chẳng ra đông, u uẩn, chỉ làm chất chồng thêm những nỗi nhớ mơ hồ. Đôi khi con người đem ký ức khỏa lấp những nỗi nhớ, đem những khoảng trống vá víu những khoảng trống, để rồi nhận lại một nỗi cô đơn mênh mang.
Bên ô cửa, ngập nắng vàng,
em ngắm phố thưa bóng người,
Mắt em như đêm thu
Nơi kia biển không vị mặn
Bão nhưng trời vẫn lặng
Bên ô cửa, mưa tầm tã,
anh nhìn dòng người hối hả
Khói thuốc mịt mờ,
Mùi tóc em đâu đây
Hơi thở em ấm nồng
Em bắc cầu qua sông Ngân, nối hai đầu nỗi nhớ
Anh bước qua không?
Hay chỉ là thế thôi, nỗi nhớ sẽ trôi theo ngày tháng
Năm dài vời vợi, biết đâu mà đợi chờ?
Trót buộc tay nhau bằng sợi chỉ tơ
Em đâu ngờ tơ rối
Không còn ngây ngô để cho là nông nổi
Gỡ đến bao giờ? Anh dứt chỉ mà đi
(*) Xin tiêu đề này của T. nhé. Thank you!
:) Bài thơ này của chị buồn wa'...
ReplyDeleteCứ tưởng "đời là nỗi nhớ chồng" và "đời là những cơn (đang) buồn ngủ (thì) chồng lên" :D :D :D
ReplyDeleteNỖI NHỚ (CHỒNG) NỖI NHỚ. ĐÂY LÀ HAI NỖI NHỚ À EM. CÓ KHI CÒN NHIỀU HƠN ẤY NHỈ.ĐA ĐOAN. ĐA ĐOAN. HI HI
ReplyDelete@Tuyet Nga: Hơi hơi thôi em :D
ReplyDelete@ki_en: Ước gì em đã có chồng. Như chim có cặp, như sông có thuyền :D
@VI BA: Đúng đúng. Chưa hết nhớ người này đã nhớ sang người khác :D :D :D
:) Lâu lắm không đọc blog.
ReplyDelete"Trót buộc tay nhau bằng sợi chỉ tơ
ReplyDeleteEm đâu ngờ tơ rối
Không còn ngây ngô để cho là nông nổi
Gỡ đến bao giờ? Anh dứt chỉ mà đi "
Đọc khổ này thấy xót lắm chị...e thấy buồn lắm chứ không phải hơi hơi buồn!!! Người con gái trong bài thơ đa đoan quá... :)