Sunday 16 March 2008

Đi trại (*)

img


"Anh sắp đi trại" - Câu nói ấy được anh thốt ra nhẹ bẫng, bình thản như một điều tất yếu mà anh đã biết từ lâu. Chúng tôi ngỡ ngàng, không tin vào tai mình nhưng rồi thấy anh xếp mấy bộ quần áo cũ, vài vật dụng cá nhân vào chiếc túi vải bạc màu, biết là anh nói thật.

Anh có nghề nghiệp ổn định nhưng lại lang thang nay đây mai đó, thích tiếp xúc với nhiều kiểu người. Với cách sống như thế, đâu dễ gì đứng vững trước những mê hoặc của cuộc đời. Một ngày mùa đông Hà Nội ảm đạm, anh đã để mình lạc bước trong màn sương trắng huyền ảo, quên đi chính mình. Và cũng bởi những giây phút không chiến thắng được bản thân, không vượt qua những cám dỗ của đời thường, anh phải đánh đổi một phần những ngày tháng của mình, để vào trại.

Đời người có trăm ngàn vòng khổ lụy, anh đã trót vướng vào nghiệp ấy thì chẳng thể tự nhiên mà dứt ra được. Vì thế, việc đi trại cũng là tất lẽ dĩ ngẫu. Tôi hỏi anh: "Anh có biết vào trại sẽ thế nào không?". Nở một nụ cười hiền lành, anh đáp từ tốn: "Anh biết. Thực chất đó là một trại tập trung, cách xa thành phố. Trong đó sẽ là những ngày gần như cô lập với cuộc sống xung quanh. Cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày. Nhưng sẽ không có ai để rủ đi uống cà phê. Sẽ không thể í ới gọi nhau gặm chân gà nướng". Tôi bật cười: "Thế mà anh vẫn còn đùa được".

Ngày chia tay anh, Hà Nội lất phất mưa, đến xế chiều lại hửng nắng, như báo trước một sự khởi đầu khó khăn đòi hỏi ở con người lòng kiên nhẫn và sẽ được đáp lại ở chặng cuối đường. Anh bảo: "Đi gặm chân gà chia tay anh nhé? Trong trại không có chân gà đâu". Chúng tôi lặng lẽ gật đầu chiều lòng người sắp đi. Mấy đứa con gái vừa gặm chân gà, vừa rơm rớm nước mắt, thỉnh thoảng có đứa đưa tay quệt nhẹ ngang mặt, chả hiểu vì nước chấm ớt cay hay vì điều gì khác. Trong màn nước nhòe nhoẹt ấy, chúng tôi vẫn cảm nhận được ánh sáng long lanh của đôi mắt anh trong buổi chiều tà chập choạng, một ánh mắt tràn đầy niềm tin và những hoài bão về sự trở về sáng lạng.




(*) Trại sáng tác


10 comments:

  1. Những gì bạn đọc được không đảm bảo là sự thật. Tác giả phải chịu trách nhiệm về ảnh huởng của thông tin trong blog :D

    ReplyDelete
  2. Và phải chịu trách nhiệm về ảnh hưởng của thông tin đến trái tim những người hâm mộ "anh"

    ReplyDelete
  3. Chân gà Trung Quốc được bảo quản ướp đá và chuyển về cửa hàng. Cửa hàng sẽ đánh sạch nó bằng xà phòng, sau đó bôi lên một lớp phẩm mầu, kế đó họ cho thêm gia vị tẩm ướp và đem nướng lên phục vụ thực khách. Thật tuyệt. Giờ tôi đã hiểu tại sao các cô gái lại rơm rớm nước mắt.

    ReplyDelete
  4. @ Hải Anh: Hơ hơ hơ...không ăn thì để người khác ăn chứ, sao lại nói ra thế thì sao mà chảy nước mắt được chứ? Hihihi...vậy là "a sắp đi trại", chắc chị sẽ nhớ lắm đấy chị nhỉ? :D...hí hí hí...anh nào được chị tớ nhớ thế này...sướng wa' ta... :D

    ReplyDelete
  5. Quả tít y như mấy trang báo lá cải bây giờ :D

    ReplyDelete
  6. Hố hố... mình đọc đến phút chót mới phát hiện ra là trại ST :))

    ReplyDelete
  7. anh thấy ở trại nào cũng nhiều chân gà lắm, cá mực để uống bia nữa. Hê Hê.Nhưng kể ra có cớ mời đc bạn cùng đi một cách thuyết phục là vui rồi.Chúc vui vẻ.

    ReplyDelete
  8. @A. Thủy + Snowbell: Đã đưa thành tuyên ngôn rồi đấy mà còn bị truy cứu nhỉ

    @anhbdh: ngay cả khi trên vỏ bao..... thuốc có câu "hút thuốc là tự sát" người ta vẫn cứ đâm đầu vào hút

    @Tuyet Nga: Hí hí

    @BaOvO: Xét về khía cạnh nào đó thì cái tít đó hơi lá cải :D Nhưng so với lá cải khác thì đó mới chỉ là mầm cải thôi :D

    @Ngẫu Nhiên: Đến em đọc lại em còn tưởng giống anh :))

    @ GM VIBA: Anh đã đi trại rồi à? :D

    ReplyDelete
  9. a cũng đi vài lần rồi em à. Mà em đang làm ở đâu?Anh cảm thầy em là 1 sự bí ẩn thú vị đấy. hi hi.

    ReplyDelete