Wednesday 20 February 2008

Tiễn chân

img




Chiếc xe lướt đi trong đêm bỏ lại những chấm đèn vàng loang loáng phía sau. Con đường đê dài, hẹp và uốn lượn như xiết chặt thêm cái heo hút của đêm đông. Người phụ nữ trở nên im lặng cuối đoạn đường, không cởi mở bắt chuyện với lái xe như lúc mới lên nữa. Bà chăm chú nhìn về phía trước, nơi chiếc cầu vượt nguy nga hiện ra rõ dần trong khoảng sáng đèn điện cao áp lung linh. Người ta vẫn nói "đi xa về gần" nhưng lần này đi sao mà thấy chóng. Đành rằng bà xa nửa gia đình để đến với nửa còn lại và sẽ sớm trở về nhưng khoảnh khắc chia ly vẫn cứ ngậm ngùi. Trong xe tối quá, qua gương bà không nhìn được con gái nhưng bà cảm nhận được cô đang hướng về phía cửa. Bà hình dung ra đôi mắt sâu hút, cái sống mũi cao, đôi môi cong đầy đặn cho đến nước da trắng trẻo giống bố đến tuyệt đối.

img

Chiếc xe con dừng ở cửa A2 sân bay Nội Bài. Hành lý của bà chỉ gồm một chiếc vali vừa vặn 30kg và một chiếc túi xách gọn gàng. Người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị, chồng bà, đẩy chiếc va li qua cửa, theo sau là cô con gái với vóc dáng mảnh mai đeo túi trên vai. Bà xách chiếc cặp nhỏ của chồng. Thủ tục gửi hành lý chỉ mất 30 phút trong đó chủ yếu là thời gian xếp hàng đợi. Giờ chỉ còn qua cửa kiểm soát an ninh là bà sẽ vào phòng chờ, cũng có nghĩa là bà sẽ phải tạm biệt chồng con từ lúc này. Chồng bà chạy tới chỗ anh chàng sĩ quan để xin ưu tiên được cùng bà vào qua một trạm nữa. Còn lại hai mẹ con.Gương mặt không rõ là buồn hay thản nhiên, ánh mắt lảng tránh, cô gái nhẹ nhàng ôm lấy bà, cái ôm dài hơn, chặt hơn thường lệ. Lâu lắm rồi bà mới có dịp cảm nhận hơi ấm từ con gái. Bất chợt trong đầu, bà nghĩ đến ngày trở về, sẽ lại được ấm áp như thế. Sống mũi bà cay cay nhưng đôi mắt hằn những vết nhăn vẫn long lanh một nụ cười. Con gái bà cũng khẽ mỉm cười, nụ cười đầu tiên kể từ lúc cô về nấu cơm chiều cho cả nhà ăn trước khi lên đường.

img

Chồng bà đã quay lại. Ông vui vẻ bảo con gái đứng chờ rồi dắt bà vào. Bà nhìn cô thêm một lần nữa nhưng ánh mắt cô chỉ lướt qua. Bà biết con gái sẽ không khóc, vì cô giống bà hồi trẻ, ít khóc. Cô đã nức nở trong vòng tay mẹ, khi còn bé. Và bà, tuổi xế chiều, cũng đôi lần gục trên vai con gái, chỉ với con gái. Mẹ sẽ rất nhớ hai bố con! Bà muốn nói với con gái như thế, thành tiếng, sao cứ nghèn nghẹn ở cổ. Thấp thoáng bóng cô xa dần lẫn vào giữa đám đông nhưng dường như có một ánh mắt vẫn đang hướng về phía bà, đăm đắm.

No comments:

Post a Comment