Thursday 10 April 2008

Phố Trần Phú

5 tuổi, ký ức của một đứa trẻ chỉ còn lờ mờ nhưng có những hình ảnh mà có lẽ mấy chục năm sau cũng không thể quên được. Đó là ánh đèn Hoa Kỳ leo lét của buổi tối mất điện trong căn phòng 28m2 lợp mái lá. Đó là một buổi chiều trong vắt cậu đón 2 chị em từ nhà trẻ về sớm dẫn ra tượng đài Lê nin chơi. Hai chị em tha thẩn trên cỏ, nằm xoài trên cỏ, nhặt những quả đa vàng ươm chơi bắn bi rồi ném nhau. Lúc về mỗi đứa còn tiếc rẻ nhặt về mấy vốc bỏ vào lưng lửng chiếc mũ nan. Những đứa trẻ 5 tuổi thời bao cấp chắc đứa nào cũng thèm được một ngày khác thường như thế, ngày mà bố mẹ chúng không tất bật gò lưng đạp trên chiếc xe cọc cạch giữa giờ tan tầm để đón chúng từ nhà trẻ về nhà mà đưa chúng đi chơi công viên. Có lẽ, bởi vậy mà phố chạy dọc vườn hoa này là con phố được ưa thích suốt một thời. Vẫn những hàng cây xanh um tùm cổ kính, vẫn những bãi cỏ xanh rì mát rượi nhưng phố xưa khác phố bây giờ ở vẻ thâm nghiêm, khác ở con đường hai chiều không ồn ã. Tuổi thơ qua đã lâu rồi, phố cũng đã khác xưa.

Những ngày giao mùa, chập chờn nắng chập chờn mưa, bỗng nhớ đến một ngày của năm cũ đi chụp ảnh tại phố Trần Phú, cắt cắt, sửa sửa, rồi cũng có được một hình ảnh của ký ức.


img

1 comment:

  1. 28m2 mặt đường Trần Phú chắc cũng kha khá đấy nhể? :D

    ReplyDelete