Friday 4 April 2008

Hà Giang ký sự - Ngày thứ 2




img

Buổi sáng vùng cao trong vắt. Nắng sớm rọi xuống những vùng nước đọng còn sót lại từ trận mưa đêm hôm trước lấp lánh. Được dự báo là sẽ có đợt rét tràn về vùng đồng bằng và miền núi phía Bắc nhưng nhìn lên khoảng không xanh ngắt ấy, dường như giá rét là điều không tưởng.

Thị trấn Tam Sơn quả là nhỏ bé, Đi chưa hết một cây số đã hết những căn nhà gạch, thế nhưng những cây mận vẫn cứ san sát ven đường. Đã cuối mùa xuân và hoa cũng đã tàn nhưng hơi xuân còn vương vấn buông lại những mảng hoa trắng, hồng đan xen rải rác trên quãng đường chúng tôi qua.

Trung tâm giáo dục thường xuyên của thị trấn Tam Sơn được xây dựng trong một khuôn viên thoáng đãng và gọn gẽ, có tường rào bao quanh, sân trường lát xi măng phẳng phiu. Cả dãy nhà cấp 4 và dãy nhà 2 tầng cũng không đếm được đến 10 phòng học. So với Trung tâm thì Trường THCS Thanh Vân rộng hơn hẳn. Đấy là nói về diện tích mặt bằng, còn thực tế, hai dãy nhà chơ vơ trong bao la núi đá và ruộng nương
nằm lọt thỏm giữa bãi đá trống trải. Không có gì bất ngờ khi bàn ghế ở đây cũ kỹ, màu bạc phếch, cũ hơn cả cái thời tôi bằng tuổi các em cắp sách đến trường. Cuộc sống của những người dân ở đây vẫn là những căn nhà tranh tre lá nứa, nghèo nàn và bình lặng đến xót xa. Có được một chỗ để học hành đã là điều hạnh phúc với người dân và với các em ở độ tuổi đến trường. Những cô bé, cậu bé trường làng bẽn lẽn trước khách lạ. Không giống như nhiều vùng du lịch khác của Hà Giang, Quản Bạ ít được mọi người biết đến nên sự viếng thăm của người miền xuôi vẫn luôn là điều mới mẻ. Các cô bé ngượng ngùng khi thấy tôi giơ máy ảnh lên chụp. Các em giấu mặt vào sau vai bạn hoặc quay đi.

Mưa nắng ở Hà Giang quả thực là khó lường. Mới sáng còn rạng rỡ thế mà gần trưa trời đã tối sầm. Đám mây đen rập rình thả vài hạt nước rồi lặng lẽ rút lui như không nỡ làm ướt một ngày đặc biệt của thầy cô và các em. Trong khi tôi tận dụng được chút ít thời gian eo hẹp để chụp cảnh vật xung quanh trường thì các đồng nghiệp của thưởng thức tấm lòng của người cùng cao bằng những chén rượu. Tôi thầm cảm ơn niềm say mê của mình và đoán là rượu ngon vì Thanh Vân là nơi sản xuất loại rượu nổi tiếng của Hà Giang. Ra về, chúng tôi cảm nhận được những niềm vui ánh lên trong đôi mắt đầy trăn trở của các thầy cô và những đôi mắt trong vắt của các em khi đón khách. Ngôi trường dần khuất sau những dãy núi quanh co. Lại chỉ nghe thấy tiếng gió và âm thanh tĩnh lặng của núi rừng.

Chặng hành trình tới đồn biên phòng 193, thuộc xã Tùng Vài là nơi cuối cùng chúng tôi ghé thăm. Mặc dù được báo trước là đường đi rất vất vả nhưng không một ai có thể hình dung được thực sự nỗi gian nan sẽ phải trải qua. Hai chiếc UAT và một chiếc Pajero ra khỏi thị trấn trên con đường bụi mờ chở chúng tôi cùng các cán bộ đoàn thanh niên huyện ủy Quản Bạ lên đường. Những bãi đá nâu phủ rêu lướt qua cửa xe nhuốm một màu cổ kính, ánh nắng chiều xiên chếch trên những thửa ruộng bậc thang tràn đầy sức sống với màu xanh tươi mới bao phủ những quả đồi. Khi bánh xe bắt đầu nảy trên mặt đường là lúc chúng tôi biết đã vào đoạn đường xấu.


(Còn tiếp)



No comments:

Post a Comment