Tuesday 22 January 2008

Chuyện lan man của công chức mẫu mực hay tách cafe nâu và chiếc quần jeans trắng



Khai trương blog đuợc mấy ngày rồi mà tớ vẫn chưa biết viết gì nhiều. Thường thì tớ không viết dài và thực sự là tớ không có khả năng viết dài. Tớ rất phục một số bạn viết dài, rất dài mà lại hay nữa. Tớ nói thật lòng đấy! Các bạn trong số Friends (hiện tại và tương lai) của tớ, khối bạn viết dài và hay. Hãy tin tớ, tớ là người nhận xét công bằng! Tất nhiên, nhìn chung tớ là người công bằng nhưng đôi lúc tớ cũng không được công bằng lắm. Giả dụ như chuyện trước kia tớ chỉ biết đi đọc blog của người khác trong khi blog của tớ thì bị giấu nhẹm. Nguyên nhân chính là vì tớ toàn viết cho tớ, bói chẳng ra entry nào viết cho người hay cho đời, thành ra cũng xấu hổ. Các entry của các bạn mà tớ đọc được chẳng mấy khi (thậm chí là chưa bao giờ) viết dài lê thê kể lể rằng tôi khổ đau sầu não, rằng tôi sung sướng nhất trên đời, rằng tôi tiền bạc rủng rỉnh không phải lo nghĩ. Nếu có, chắc chắn entry đó dài không quá gang tay và chỉ là là một vài entry thoáng qua như "bóng câu qua cửa sổ". Nếu có một entry vừa dài, vừa chứa đựng những tình cảm: ái ố hỉ nộ, có nước mắt như mưa, có tiếng cười khanh khách, có chia ly, có hội ngộ,... chắc chắn đó là một truyện ngắn hoặc tiểu thuyết

Tớ nghĩ có lẽ là phát biểu trên của tớ có khi hơi cảm tính. Thực ra thì nhiều khi tớ cũng làm theo cảm tính. Đấy, ngay như cái chuyện ăn sáng với đồng nghiệp thôi mà cảm tính đến nỗi suýt nữa thì có hẳn cả một truyện ngắn với cái tên rất gợi cảm là "Tách cà phê nâu và chiếc quần jean trắng". Hôm đó trời hơi lạnh, tớ thèm được mặc một cái quần đi làm. Nói thế các bạn đừng nghĩ là tớ không chịu mặc quần đi làm. Tớ có mặc, nhưng thỉnh thoảng mặc váy. Kể từ hồi chuyển sang vị trí mới, tớ được thỏa mãn cái thú mặc váy, nhất là những ngày hè nóng nực. Chẳng thế mà chú T. lăng xê bài báo viết về tớ thời xa xưa chôm ngay cái câu "Tôi hầu như không dám mặc váy đi làm" làm cái tít mà giật. Hãi! Bài báo đó đăng trên Vnexpress nhân dịp mùng 8/3. Nhưng để lúc khác tớ sẽ có hẳn một bài kể về chuyện này, giờ quay lại chuyện cái quần đã. Lúc đó tớ mở tủ ra và nhìn thấy chiếc quần jean màu chàm nằm ngay phía trên. Màu đó khá hợp với tớ lại dễ mặc áo nhưng tớ muốn đổi "xì tai" nên lại chọn chiếc màu trắng tinh. Thực ra chiếc quần trắng tinh đó không hẳn bằng chất vải bò mà là chất vải kaki. Vải kaki có một nhược điểm rất lớn là chỉ sau một thời gian ngắn sẽ mất form và khó chịu nhất là bị chùng đầu gối. Tuy nhiên, chiếc quần này chưa bị chùng đầu gối mặc dù đã được mua khá lâu vì tớ chưa mặc nhiều lần. Nghĩ vậy, tớ lấy chiếc quần ra khỏi tủ và chọn thêm chiếc áo len màu xanh cốm. Xanh cốm hợp với tone màu trắng thành ra tớ mặc vào cũng vừa mắt. Thế là tớ tung tẩy đến cơ quan. Tớ đến sớm nhất cơ quan. Đến sớm hơn cả sếp lớn lẫn sếp bé. Tớ có thói quen đi làm sớm từ nửa năm nay rồi. Đến sớm có nhiều điểm lợi: về mặt lãng mạn là được hít thở không khí trong lành trong một buổi sáng còn mờ mờ sương, thưa người qua lại, gợi cảm đến mức rất có thể viết thành thơ, lợi ích thực tế hơn là không bị tắc đường, khả năng gặp các chú công an là rất thấp nên nếu có lỡ tay ga vượt đèn đỏ thì không sợ bị tuýt còi. Nói vậy chứ cứ thấy đèn vàng là tớ giảm tốc độ và dừng lại trước vạch sơn ngay ngắn. Tớ đúng là một công dân mẫu mực. Công dân mẫu mực quá chứ lị. Chả gì công dân mẫu mực cũng đã đi làm sớm và có thể cuối năm sẽ được phong danh hiệu công chức mẫu mực. Công chức mẫu mực đi làm sớm 30 phút và không yêu cầu thêm tiền làm ngoài giờ, đấy là điều đáng hoan nghênh và là mong muốn tột bậc của các lãnh đạo trong cơ quan ấy chứ. Công chức mẫu mực mở cửa vào phòng, việc đầu tiên là bật máy tính đăng ký công việc. Công chức mẫu mực phải đăng ký ngay vì có như thế mới chứng tỏ được với các lãnh đạo công chức mẫu mực đúng là công chức mẫu mực. Sau đó công chức mẫu mực nghĩ rằng để làm việc hiệu quả thì nên thư giãn một chút trước khi bắt đầu công việc. Nghe nhạc là một thú giải trí lành mạnh, tao nhã. Công chức mẫu mực mở Windows Media và bật nhạc lên. Nếu chỉ nghe nhạc thì có vẻ lãng phí thời gian, công chức mẫu mực tranh thủ mở Lines ra tiếp tục game hôm trước công chức mẫu mực đang chơi thì đói quá nên bỏ dở đi về.

7h30, các công chức cùng phòng lục tục kéo đến, phá tan không gian yên tĩnh. Công chức mẫu mc đành tắt nhạc và cất game để lần sau chơi tiếp. Cũng giống như công chức mẫu mực, các công chức khác đăng ký công việc rất nhanh cho kịp giờ và rủ công chức mẫu mực đi ăn sáng. Công chức mẫu mực đi làm sớm nên thường là chưa kịp ăn sáng, do đó, cũng thường là công chức mẫu mc sẽ không từ chối. Ăn sáng tất nhiên làm việc sẽ hiệu quả hơn là nhịn đói làm việc, công chức mẫu mực tự nhủ như thế. Và nếu như có một tách cà phê thật tỉnh táo thì cả ngày hôm đó, công chức mẫu mực mới có thể phát huy hết năng lực. Thế là công chức mẫu mực ngồi lại uống thêm tách cà phê cùng đồng nghiệp. Cà phê nóng thì không thể nào uống vội được. Như thế đâu gọi là uống cà phê, thà uống nước lọc cho xong. Ngồi nhâm nhi cà phê, chẳng lẽ lại im thin thít như thịt nấu đông, phải nói chuyện chứ. Phụ nữ thì chuyện ăn uống hàng ngày, rồi sang chuyện mua bán sắm sửa.. Đàn ông thì chuyện công danh, sự nghiệp, rồi sang chuyện thời sự, chính trị. Mà đã chuyện chính trị là chuyện lớn rồi. Nói chuyện lớn mà không bày tỏ quan điểm thì là đàn ông không có chính kiến. Thế nên đàn ông phải bày tỏ quan điểm thật mạnh mẽ, nghĩa là phải vung tay chém vào không khí thật hùng dũng. Không may là công chức mẫu mực lúc đó đang cầm tách cà phê trên tay và cú bày tỏ quan điểm mạnh mẽ ấy đã để lại một nửa lượng cà phê trên chiếc quần jean trắng của công chức mẫu mực. Công bằng mà nói thì màu nâu trên nền trắng vẫn nổi hơn màu xanh cốm. Màu nâu điềm đạm, dịu dàng và chín chắn hơn màu xanh cốm. Thêm nữa, gam màu tối toát lên quyền lực của sự quyến rũ. Chỉ tiếc là màu nâu ấy rơi không đúng chỗ, không đúng chỗ một tí tẹo nào.

Lúc đầu tớ đang kể chuyện tớ cảm tính phải không? Đúng rồi, tức là đồng nghiệp đã làm đổ tách cà phê lên chiếc quần trắng của tớ làm tớ rất khó chịu. Tớ đã phải về nhà vào buổi trưa để thay chiếc quần màu chàm ban đầu. Tớ không ưng cái tone mà chàm đi với màu xanh cốm lắm nhưng vì lúc đó tớ vẫn còn ấm ức nên không thể tỉnh táo lựa chọn phối màu nữa. Phải nói là 2 ngày sau, chỉ khi chiếc quần đó được tẩy bằng thuốc tẩy mua ở hàng chuyên bán bẫy chuột, lại trắng phốp như cũ thì tớ mới nguôi dần. Còn hôm nay, tớ ngồi trong phòng, cũng uống cà phê, chẳng có đàn ông quái nào bên cạnh. Và vì tớ đang cố gắng làm việc như một công chức mẫu mực nên tớ vừa uống vừa liếc màn hình máy tính. Có thể là vì tớ quá cần mẫn với công việc, quá tập trung, quá lo lắng để thực hiện sao cho xứng với trách nhiệm của một công chức mẫu mực nên tớ đã không đổ cà phê vào miệng mà đổ xuống quần. Vẫn là chiếc quần trắng ấy. Nó mới được mặc lại lần đầu tiên sau sự cố bữa trước. Tớ chỉ hơi khựng lại một chút, một chút thôi, rồi lại bình thản làm việc, bởi vì một công chức mẫu mc thì không coi trọng việc riêng tư hơn việc cơ quan. Thế đấy. các bạn có thấy là tớ cảm tính khi khó chịu với hành động đổ cà phê của đồng nghiệp không cơ chứ?

Hết giờ làm việc rồi, công chức mẫu mc là phải tuân thủ giờ giấc một cách nghiêm chỉnh, ngồi lại cơ quan lâu quá tốn điện ánh sáng, tốn điện điều hòa của Nhà nước, thế là không tốt. Tạm biệt các bạn, tớ về đây!

À, nếu các bạn có thấy thấp thoáng văn phong của mình trong bài viết của tớ thì rất có thể là do tớ bị ảnh hưởng từ các bạn. Tớ nghĩ ảnh hưởng những cái hay, cái tốt từ người khác cũng là điều tốt. Cuộc sống có thể học hỏi nhau để cùng tiến bộ mà. Ngày xưa có phong trào đôi bạn cùng tiến. Tớ sẽ bàn về vấn đề này ở một entry khác. Cảm ơn sự kiên nhẫn của các bạn

No comments:

Post a Comment