Wednesday 17 December 2008

Ngày đông



Nàng tựa lưng vào ghế, con tàu từ từ lăn bánh kéo những toa tàu rời ga, rời những cụm ánh sáng chói lóa của đô thị. Nếu là ban ngày, chắc hẳn sẽ rất thú vị với chiều ngược của ghế ngồi như thế này bởi mọi thứ sẽ đi qua chậm rãi và nàng có thể đuổi mắt theo những thứ đang dần trôi lại phía sau. Một buổi tối êm ả không mưa, không lạnh, không ngột ngạt, không nhiều gió. Một buổi tối lặng lẽ như một đêm trốn chạy.

Trên con đê nhỏ mới đổ bê tông, sáng sớm tinh mơ thưa người qua lại. Một bên là cánh đồng, một bên là con sông nhưng người ta cũng chỉ nhận biết được nếu đã từng qua đó ít nhất một lần. Phía cánh đồng còn thấy được mờ mờ một lớp màu xanh của cỏ chân đê còn phía kia tuyệt nhiên không thể phân biệt được đâu là mây, đâu là lòng sông và đâu là sương mù. Đi xe máy với tốc độ như đi xe đạp mà hai tay tê cứng, khuôn mặt lạnh buốt, nhất là cái chỏm mũi như bị đóng băng mặc dù đã đeo khẩu trang. Nước chảy trên mắt kính, đọng trên mi, cảm tưởng rằng chỉ chớp một cái thôi là đôi mắt ướt rưng rưng. Mà biết đâu là nước mắt thật. Mùi ngai ngái của cỏ, của cây quyện trong hơi sương tạo thành mùi đặc trưng của làng quê quyến rũ hơn bất cứ mùi nước hoa thành thị nào. Mỗi khi về quê, cảm nhận được mùi thanh tao, tinh khiết ấy là quên mất Hà Nội. Ấy là một ngày đầu đông cách đây một khoảng thời gian chỉ bằng cái ngoảnh mặt.

Con đê năm trước giờ xa lạ, bụi bặm và vô hồn. Vẻ hữu tình được bao phủ bằng lớp bụi của xe công nông lạch xạch chạy tấp tập cả ngày. Trời rất quang nhưng buồn tẻ như đúng mùa vốn có. Từng búi rơm vắt lửng lơ trên tít ngọn cây không biết bao giờ sẽ rơi xuống. Máy tuốt lúa đã bắn chúng lên đó. Sương, gió, nắng sẽ làm chúng mủn ra và chờ một trận mưa gột sạch đem về với đất. Những thửa ruộng khô màu xám đen hoang tàn. Người ta đốt rơm rạ thành tro rải khắp cánh đồng. Giờ ít nhà còn đun rơm, nhất là vùng ngoại ô. Lửa rơm cháy đượm nhưng khói và khó thổi, không dành cho những cô gái vụng. Cây gạo già yên lặng, kiên trì đứng ven sông chờ ngày rũ lá thắp lửa cho hoa. Những lá bàng đỏ ối đang rụng dần, cành vươn ra như níu lại điều gì sắp vuột mất. Và tất thảy cứ chông chênh giống con đò nhỏ vượt ngang sông cả.

Là trở về hay ra đi? Là bắt đầu hay kết thúc? Nhiều khi nàng thấy mông lung không định nổi. Nhưng dù là thế nào, nàng cũng sẽ lại chờ một chuyến tàu, đi đến một sân ga.

1 comment:

  1. Rõ khỗ cho cái lãng đãng của những ngày đông. Giờ thấy toàn khói mù trời và lửa xanh từ bếp ga.

    ReplyDelete