Saturday 11 October 2008

Có lẽ nào ta lại quên nhau?

Đêm qua, ngồi trong phòng thấy phảng phất mùi hoa sữa. Nói thật là mình không yêu hoa sữa tới mức ám ảnh để có thể tưởng tượng ra được. Nhưng quả thật, mùi hoa sữa cứ lẩn quất quanh mũi. Nó cứ như trêu người, lướt qua, rồi không thấy đâu nữa. Chạy ra cửa sổ ngó, hít hít, lại chỉ thấy mùi gió, hít cả bụi, hắt hơi, bực mình quay vào. Lại thấy mùi hoa sữa đâu đó. Cái trò rập rình như thế phải nói là rất gây ấn tượng, theo cái kiểu "đuổi chó thì chó chạy, chạy thì chó đuổi, đứng lại thì cả hai nhìn nhau", thành ra tự nhiên lại có cảm giác muốn tìm đến hoa sữa. Chứ bình thường mình ghét đặc, nó nồng quá thể. Ngày xưa, hoa sữa thi vị chắc vì hồi đó còn ít cây, mùi cũng chỉ thoang thoảng nên vị ngòn ngọt thơm mát ấy thật dễ chịu, y như mùi thơm tối qua mình ngửi thấy. Còn giờ thì hoa sữa nhan nhản, thành ra mùi hoa cứ đặc quánh lại, chẳng còn dịu dàng nữa.

Nhớ hồi mình còn học phổ thông, ngày sinh nhật, mấy anh bạn mang một cành hoa sữa xum xuê đến tặng. Chắc hẳn phải mang dao bổ củi đi đẵn vì cành đó to tới mức phải lùa mãi mới qua được cửa vào nhà. Mặc dù thời đó đã không ấn tượng với hoa sữa lắm nhưng vẫn cảm động rưng rức vì sự lãng mạn rất sinh viên của mấy anh bạn. Đêm hôm ấy, cành hoa sữa được ngự trên sân thượng vì chẳng biết cắm vào đâu. Chẳng dám dựng trong nhà vì khả năng ngạt thở do hoa rất cao. Thêm nữa, cũng chưa có mốt tự tử của các sao Hàn nên không hy vọng được ăn theo mà nổi tiếng mặc dù chết vì ngạt hương hoa lãng mạn hơn nhiều so với treo cổ hay hít khói than.

Một chuyện nữa về mình và hoa sữa. Có lần, thằng em họ trong Sài Gòn ra đúng vào mùa thu. Nó bảo mình dẫn đi kiếm một cành hoa sữa để mang vào tặng bạn gái nó. Thế là mình dẫn nó đi lòng vòng 1 hồi, trời đã nhá nhem, đã thấy có mùi hoa thơm thơm, mình nói nó dừng xe lại và chỉ một cái cây cao lừng lững: Đấy, cây hoa sữa đấy. Nó trợn mắt: Thế này thì em bẻ sao nổi? Mình lạnh lùng: Thì em chụp cái ảnh rồi mang vào bảo bạn em cái cây cao như tế nên không bẻ được hoa. Nó đành ngậm ngùi đi về. Tối hôm đó, mình cũng có áy náy một chút vì hồi chiều, lúc khẳng định như đinh đóng cột thế, mình đã không phân vân xem cây đó là cây vông hay cây sữa. Thú thực là kể từ khi mình biết đến hai loại cây này, tới tận bây giờ, mình cũng không phân biệt được rõ ràng cây nào là cây vông, cây nào là cây sữa nếu không tận mắt nhìn thấy hoa trên cành img

Entry này chắc làm em Vivian thất vọng tràn trề nhỉ img. Thôi thì bù lại 1 vài bức ảnh hoa sữa vậy nhé
img

img



img


img



img

5 comments:

  1. Tự nhiên thèm cà phê sữa... :)

    ReplyDelete
  2. Tự nhiên thèm cà phê sữa không có melamine :D

    ReplyDelete
  3. Có một đứa em của em, nghe người ta khen hoa sữa thơm, nàng hí hửng đi xin 1 cành hoa sữa về, dí luôn vào mũi... từ đó nó ghét luôn hoa sữa :D.E thích mùi hoa sữa, nhưng e không bao giờ gí sát mũi vào hít hà nên là vẫn giữ được sự yêu thích loại hoa này. Nếu ai lỡ mà hít nó rồi thì cứ gọi là... ghét luôn, khỏi thích... vì thế có những thứ chỉ nên đứng từ xa mà ngửi thì thích thôi chị ạ, e chả dại hít hà vào để rồi lại ghét không kịp kể :D. Mấy hôm nay, trời Hà Nội mát mẻ hơn, đi ngoài đường ngửi thoang thoảng hương hoa sữa cũng thấy dễ chịu lắm, nhất là sau khi cơn mưa vừa tạnh, trời mát, se lạnh, đi làm về bất chợt ngửi thấy mùi ngai ngái, hơi hăng hắc chút... mắt lại đảo lia lịa, ngó xem cây hoa sữa nó ở chỗ nào :), lúc đó cảm giác thật YO... cứ gọi là ngất trên cành quất :))

    ReplyDelete
  4. Lật đà lật đật sang nhà chị từ sáng sớm, nhưng comment k được. Đây là lần thử thứ 3 - biết đâu, ke ke

    ReplyDelete
  5. Chậc chậc! Chưa bao giờ chụp hoa sữa, nhìn ảnh cũng thấy hay hay, có khi chiều đi làm vài phát :D

    ReplyDelete