Monday 2 June 2008

Về quê

img

Mệt mỏi với Hà Nội, cảm giác ấy mình vừa trải qua mất mấy ngày. Định trốn tránh Hà Nội về quê sớm nhưng không được. Rời bỏ không đơn giản, ít nhất là đối với mình. Người đời thì mình không rõ lắm, khá nhiều người thấy dễ, một vài người có dùng dằng, đôi người biết quyến luyến. Hết 8 tiếng làm việc cuối cùng trong tuần, không còn gì có thể níu kéo, lên tàu trong cơn mưa bắt đầu nặng hạt, bỏ lại Hà Nội phía sau sụt sùi. Hà Nội cũng chóng quên, chẳng mấy chốc lại tạnh ráo, chỉ có cơn mưa đeo đẳng con tàu suốt chặng hành trình. Những vệt nước chảy dài trên cửa sổ, lúc lăn từng giọt, lúc bám miết lấy mặt mica. Không thể nào nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt giữa màn đêm đen kịt. Ánh đèn vàng vốn yếu ớt giữa đô thị giờ kiêu hãnh át những tia sáng le lói ven đường. Tàu dừng mà mưa vẫn không ngớt. Lâu lắm rồi mới đi bộ trong mưa, không nhớ được lần gần nhất là bao giờ. Cắm tai nghe, bật nhạc và cứ thế đi dọc phố Tràng Thi, Văn Miếu, nhưng con phố với những cái tên lại rất Hà Nội. Thỉnh thoảng một chiếc xe vụt qua té nước tung tóe. Chuyện vặt! Đang rũ bỏ những ưu tư, chẳng bực làm gì cho phí.

Những cánh đồng rạp mình sau đêm mưa gió. Lần đầu tiên trong đời bước lên lối mòn phủ đầy cỏ giữa hai thửa ruộng và ngửi thấy mùi lúa trổ đòng ngọt thơm rất rất gần. Mùi của quê hương! Lần đầu tiên trong đời định hái trộm một bông sen chùa giữa lổ sen bát ngát. Bất chợt nhớ ra đã nghe đâu đó rằng hái trộm sen chùa là phải tội, thế nên thôi. Ngày thật ngắn! Suốt dọc con đường về với Hà Nội rải rác những lổ sen ven ruộng. Cũng chỉ được ngắm nhìn qua cửa kính xe đang chạy với tốc độ trên 60km/h. Bất chợt nhớ đến một câu hát: "Bàn tay em là cánh sen thơm ướp trong vòng đêm mái tóc". Thèm nghe nhạc nhưng điện thoại đã hết pin vì nghe suốt tối mưa hôm trước. Ngồi nghĩ miên man cho hết 90km. Lại trở về với Hà Nội, trở về để lấy lại những cảm giác yêu thương đâu đó lửng lơ, chấp chới.

Ngủ vùi một buổi tối và bắt đầu một ngày đầu tuần với những bảo mật hệ thống, chống lại tấn công của những hacker, cracker với đủ loại phương thức rối rắm. Ôi Hà Nội thực tại vẫn thường là những thứ phức tạp như thế !

Chiều nay, có cơn mưa làm lòng dịu đi đôi chút.

4 comments:

  1. Về NĐ mà chả chịu gõ dây thép gì nhể! :D

    ReplyDelete
  2. Theo em anh thì ỉ ì về....

    ReplyDelete
  3. Khồng, nhổ sen chùa thì làm gì có tội nhể. Cứ nhổ đi.

    ReplyDelete
  4. Theo đường Link của Yahoo Mail gửi tự động, mình được đọc bài này và thấy ThưTA_niit thật "tâm hồn" nhỉ. Bài này làm cho những người có quê như mình chạnh lòng nhớ quê. Chắc chủ nhật này phải rủ con gái về quê.

    ReplyDelete