Monday 26 May 2008

Chàng ơi buông vạt áo em ra

Hôm nay tình cờ được đọc lại câu ca dao

Chàng ơi buông áo em ra
Để em đi chợ kẻo mà chợ trưa

Mình thì hay viết lại thành "Chàng ơi buôn vạt áo em ra", nghe có vẻ điệu đà hơn, dùng dằng hơn. Nhắc đến câu ca dao này, mình lại nhớ đến một câu chuyện hồi giáp Tết. Đã từng kể, giờ kể lại. Chuyện là như thế này.


Mãi hơn 10h tối gã mới tí tởn mò đến chỗ hẹn. Chắc mẩm lại mấy cái mặt quen thuộc nhìn đã mòn nhẵn, thuộc đến từng cái nốt ruồi, đang điên lên vì gã, gã lững thững đi bộ ra đầu đường bắt taxi đi cho… đủng đỉnh. Thò mặt lên đến tầng 2, gã khựng lại bởi một gương mặt là lạ mà lại quen quen như đã từng gặp đâu đó rồi. Gã à lên một tiếng, toét miệng cười rồi rón rén ngồi xuống cạnh gương mặt mới toanh. Gã cất giọng trầm ấm pha âm hưởng ngạt mũi lúc trời lạnh chào bốn gương mặt còn lại: ba gái, một trai. Gã cố giữ vẻ đĩnh đạc đàn ông nhưng thực sự là gã hơi mất bình tĩnh.

Ngồi giữa 2 nàng và đối diện 2 hai nàng khác, gã cứng đơ, không dám nghiêng bên này hay ngả về bên kia vì sợ vô phép. Gã cố giấu vẻ bối rối. Người gã nóng ran, cứ hừng hực từ trong ra ngoài, lại thêm cảm giác lâng lâng khó tả. Gã xin một cốc nước đá với hy vọng cơ thể gã sẽ dịu lại đôi chút. Người đàn ông đối diện gã, cũng ngồi giữa 2 nàng và đối mặt với 2 nàng khác, như gã, vẫn vẫn khoát tay điềm tĩnh trước mọi thứ xung quanh, nhìn gã với ánh mắt dường như mai mỉa.

Bỗng nhiên, gã nghe thấy một giọng nói khẽ khàng như thì thầm vào tai mà gã cảm nhận được có lẽ là từ phía gương mặt vừa quen vừa lạ: "Anh ơi, buông vạt áo em ra". Lúc này gã hoảng sợ thật sự, gã cứ liến thoắng với câu chuyện không đầu không cuối vờ như không nghe thấy gì, vì gã vẫn chưa biết mình phải làm gì, buông cái gì, ở đâu khi mà hai tay gã hình như vẫn đặt trên đùi. Gương mặt lạ có vẻ xích về phía gã thêm chút nữa và gọi khẽ: "Anh ơi…". Có cái gì động đậy dưới ghế, giần giật. Trời ơi, từ xưa đến nay, gã đã nhiều lần rơi vào tình huống dở khóc dở cười vì gái nhưng chưa bao giờ gã thấy mình bất lực như lúc này. Gã cảm thấy mọi bộ phận trên cơ thể không thể nhúc nhích, gã muốn quay sang nói với gương mặt kia một câu gì đó thật êm ái, thật dễ chịu nhưng cái lưỡi và cái cổ của gã chẳng chịu nghe theo.

Và rồi, một bàn tay mát lạnh vỗ đến bộp vào vai, gã mới giật bắn mình, ngừng nói.. Một giọng nhỏ nhẹ không kém phần dịu dàng: "Anh ơi, anh đang đè lên... áo của người ta kìa". Cho đến lúc ấy, gã mới hiểu ra, từ từ nhấc… mông lên để gương mặt lạ mà quen kia kéo cái vạt áo về. Gương mặt ấy cũng còn ném lại cho gã một cái lườm dài suốt dọc sống mũi trước khi ngúng nguẩy quay đi.

6 comments:

  1. @Mèo: Ơ hay, biết là ai mà chị ":D" :))))))

    ReplyDelete
  2. :)), e biết ai rùi nhá...hihihi :D

    ReplyDelete
  3. Em chỉ thắc mắc là nàng mặc áo dài cỡ nào mà chàng đè lên (áo) nàng cho được :D.

    ReplyDelete
  4. Và rồi, một bàn tay mát lạnh vỗ đến bộp vào vai, gã mới giật bắn mình, ngừng nói.. Một giọng nhỏ nhẹ không kém phần dịu dàng: "Anh ơi, anh đang đè lên... áo của người ta kìa". Cho đến lúc ấy, gã mới hiểu ra, từ từ nhấc… mông lên để gương mặt lạ mà quen kia kéo cái vạt áo về. Gương mặt ấy cũng còn ném lại cho gã một cái lườm dài suốt dọc sống mũi trước khi ngúng nguẩy quay đi.

    Nàng, lúc ấy, thản nhiên đứng dậy, mặc áo lại và đi ra khỏi căn phòng :) :)

    ReplyDelete
  5. @Nga: Uh, biết thế thôi nhá :D

    @Vinca: Em cứ tưởng tượng thoải mái đê

    @ki_en: Xạo! Chẳng đứng dậy, cũng chẳng đi ra :p

    ReplyDelete
  6. Không đứng dậy, không đi ra. Vậy là ở lại cho chàng đè (áo) nàng tiếp :)).

    ReplyDelete