Wednesday 29 April 2009

Một trăm hai mươi nghìn và một chuyện chép ở bệnh viện

Một trăm hai mươi nghìn
Mình đang cần một cái giấy khám sức khỏe. Thấy bảo là nộp 150k thì đến cuối tuần tới sẽ có giấy chứng nhận nghiêm chỉnh và không mất công sức lẫn thời gian. Nghĩ bỏ ra 150k cũng xót nhưng tình hình hạn nộp đến nơi rồi, tuần sau đi công tác cả tuần, khéo cũng đành nghiến răng vậy. Thằng cu em đồng nghiệp ngồi bên cạnh sáng nay đưa tờ giấy khám ra ve vẩy khoe, bảo em làm mất có 30 nghìn, chừng 30 - 45 phút nhưng cách đây 6 tháng rồi, hôm nay ông anh mang tờ giấy cũ, nộp 30 nghìn nữa và bác sĩ họ chép lại cho.

Mình nhẩm tính, Thứ 7 tuần sau phải nộp. Cả tuần sau đi công tác. 4 ngày nghỉ lễ 30/4 không ai làm việc. Hôm nay là 29 rồi, giờ đã là cuối buổi sáng. Còn mỗi chiều nay. Thế là quyết định xin phép sếp nghỉ một lúc buổi chiều đi lấy giấy khám sức khỏe. Nếu xuôi chèo mát mái thì mất 1 tiếng rưỡi và 30k, vị chi tiết kiệm được 120k. Mọi người trong cơ quan cũng khuyên nên đi đến những chỗ ấy cho khôn ra. Được lợi nhiều thứ như vậy tội gì không đi.

Và dưới đây là chuyện chép ở bệnh viện...

Đầu tiên là tiền đâu
Tờ giấy khám có khoảng 10 mục cần điền, tức là phải đi qua khoảng 10 phòng. Phòng đầu tiên là phòng Tài vụ, đương nhiên đầu tiên phải là tiền đâu. Chờ nộp tiền là tốn thời gian nhất vì mấy cái lỗ thò vào đưa tiền cho các chị thì ít và bé còn người thì nhung nhúc. Mình quẳng tờ giấy khám vào ô xếp hàng rồi đứng ra cửa chờ đợi. Thật tuyệt là cái cửa trông ra sân tennis của bệnh viện, rất thoáng đãng và thơ mộng. Phòng chờ ngột ngạt bao nhiêu thì chỗ mình đứng dễ chịu bấy nhiêu. Đứng chờ một hồi và luôn trong trạng thái dỏng tai lên nghe thì thấy có ai đó hình như gọi tên mình lí nhí. Để chắc ăn, mình len vào ngó, thấy có mấy tờ giấy khám trước mặt chị thu ngân đoán là vừa gọi qua lượt nhưng cũng phải cố chờ thêm ít phút để được gọi lại lượt 2 mới dám chen vào nộp.

Mặc cả chiều cao
Phòng tiếp theo là đo chiều cao cân nặng. Lúc mang tờ giấy đến, chị bác sĩ bảo viết lại vì họ tên phải viết hoa có dấu. Mua 2000 một tờ xong thì chị ấy bảo đứng bên ngoài mà viết. Thực ra thì bên ngoài cũng chỉ là cái ô cửa sổ lắp kính ngay cạnh cửa ra vào và cũng có một cái lỗ để đưa giấy như phòng tài vụ, đối diện chỗ chị ấy ngồi. Lục tục cầm giấy vòng ra phía trước mặt chị thì một anh bác sĩ trẻ đi vào. Đoán chừng kém mình khoảng 2,3 tuổi. Anh này thỏ thẻ xin hút thuốc nhờ trong phòng nhưng chị bác sĩ không chịu, nói thế nào cũng không chịu. Anh bác sĩ đập một cái vào vai chị bác sĩ. Chị bác sĩ cười rúc rích: thế thì đập thêm mấy cái nữa đi, chị đang đau vai. Mình thì vẫn hí húi viết và nghe thấy mấy tiếng bộp bộp nhẹ nhẹ nữa. Chị bác sĩ cười sảng khoái. Khoảng cách theo đường chim bay từ chỗ mình tới chỗ 2 anh chị không quá 50cm nên dù không muốn cũng vẫn nhận thấy được anh bác sĩ chuyển tay từ vai xuống đùi, bảo: thế đập vào đây nhé. Không nghe thấy tiếng bộp bộp nữa nhưng vẫn tiếng chị bác sĩ cười: thằng mất dạy, láo toét quá. Tiếng anh bác sĩ cười nhạt. Chị bác sĩ bảo thôi nhưng vẫn ngồi im không phản ứng gì và vẫn cười chứng tỏ cái tay kia vẫn chưa rời vị trí. Mình quẳng bút xuống, đi vào bên trong, coi như mù và điếc với những gì vừa xảy ra. Chìa tờ giấy ra trước mặt chị, chị bảo bỏ giầy rồi leo lên cân. Bốn tám cân, cao bao nhiêu? Em cao một mét sáu mốt. Chị nhìn một lượt từ đầu xuống chân bảo: đứng yên để đo lại. Theo cân này chỉ được 1m59 thôi. Mình cười: chị ghi bao nhiêu cũng được. Anh bác sĩ lúc này đã đứng bên cạnh chị bác sĩ kể từ lúc mình vào giờ mới lên tiếng: thôi cứ ghi 1m60. Xong, mình nhận lại tờ giấy, anh bác sĩ buông một câu: 79 mà trẻ thế nhỉ. Mình lại cười: em cảm ơn. Câu đó cho cả 2 anh chị, ai thích thì nhận. Mình hồ hởi đi ra sau khi vượt qua chặng thứ nhất

Tai có vấn đề
Theo chỉ dẫn in trên tờ hóa đơn thu phí, mình đến phòng số 3 để khám răng. Chị bác sỹ đang lấy cao răng cho một bệnh nhân. Mình bước một chân vào bên trong thì một giọng nói bùng nhùng qua chiếc khẩu trang cất lên: Bỏ giầy bên ngoài. Mình nhìn xuống đất rồi rụt vội chân lại. Đúng là bệnh nhân cũng bỏ giầy bên ngoài. Mình tháo giầy bước vào được nửa bước thì vẫn giọng nói bùng nhùng ấy cất lên: Bỏ giầy bên ngoài. Ơ, rõ ràng mình bỏ giầy bên ngoài rồi mà. Mạnh dạn bước thêm bước nữa thì câu nói đó lặp lại và hình như chị bác sĩ trợn mắt lên bực bội. Một chị ngồi chờ bên ngoài nói vọng vào: xếp giấy chờ bên ngoài. Ra thế, mình quay ra, thả tờ giấy vào hộp và nghe thấy tiếng bùng nhùng kia nhưng lần này âm tiết rất rõ: tai có vấn đề hay sao ấy nhỉ?

Hú vía, may mà là phòng khám răng chứ mà phòng khám tai thì toi.

Yêu chị y tá lắm
Trong tất cả các phòng thì qua phòng này là mình quý nhất. Chính là phòng khám tai - mũi - họng. Mình đưa giấy cho chị y tá, không phải khám mất một phút nào, chị ấy viết viết vào mấy chữ loằng ngoằng rồi cười rất dịu dàng: em chờ chút xíu nhé, bác sĩ đang dở việc, sẽ quay lại ký cho em ngay, cái này chị không ký được. Mình vâng ngoan ngoãn và ngồi chờ. Chừng 3 phút, thấy chị ý tá cầm tờ giấy đi ra. Chứng 1 phút sau chị ấy quay lại đưa cho mình tờ giấy khám và bảo: Của em đây. Mình cảm ơn rối rít và thấy chị tốt bụng ghê.

Giấy khám sức khỏe đi công chứng được không chị?
Sau khi qua các phòng, và điền đầy đủ các mục trong tờ giấy, mình tới phòng cuối cùng để xin chữ ký trưởng khoa và đóng dấu. Phòng này phải chờ lâu nhất. Chị nhân viên phòng hành chính hay đi vắng, chị cầm dấu cũng hay đi vắng và bác sĩ trưởng khoa cũng thường bận, tổng hợp cả 3 yếu tố này lại thì khâu cuối cùng luôn tốn thời gian nhiều hơn các khâu khác. Khi mình xếp giấy vào phòng và quay ra chờ thì có 1 em gái trẻ măng ngồi đó chờ được 1 lúc rồi. Đang ngồi mơ màng thì em ấy quay ra bắt chuyện
- Chị cũng đi lấy giấy khám sức khỏe à?
- Ừ
- Chắc chị làm giấy khám để chuyển công ty chứ em nhìn chị chắc cũng đi làm lâu rồi
- À ừ chị đi làm cũng lâu rồi (trả lời cho qua chuyện)
- Vâng, em làm giấy khám để xin việc (ra thế, em ấy nghĩ là ai làm giấy khám sức khỏe đều là để đi xin việc)
- Ừ, giấy khám sức khỏe còn dùng nhiều việc khác nữa em ạ. nhiều thủ tục yêu cầu chứ không chỉ xin việc đâu, ví dụ làm sổ bảo hiểm xã hội chẳng hạn (thấy có chị cầm sổ đó trên tay đứng bên cạnh nên nói bừa, chả biết có đúng không)
- Vâng
- Chị ơi, em làm có một tờ thôi nhưng em đi xin việc nhiều nơi thì làm thế nào ạ?
- Ối, xin việc nhiều nơi sao em làm có một tờ? Mỗi nơi phải 1 tờ chứ
- Em định làm một tờ rồi đi công chứng
- Vậy à? Chị cũng không rõ là họ có công chứng cho giấy khám sức khỏe không.
- Thế hả chị, em cũng chả biết. Chị em cũng bảo là đi làm mấy tờ một thể nhưng em cứ nghĩ là công chứng được.
- Lần sau em nhớ làm một thể nhé, đằng nào cũng mất công chầu chực ở đây, 10 nghìn 1 tờ, làm cả chục tờ đi xin việc cho thoải mái

(Đoạn đối thoại về vấn đề xin việc không nhớ được....)

Câu chuyện phải dừng lại khi chị nhân viên phòng hành chính đọc tên từng người tới nhận giấy khám. Mình nhìn đồng hồ: 4hkém 15. Tổng cộng hết đúng 1 tiếng tính từ thời điểm bước chân vào bệnh viện.

Thôi thế là thành công rực rỡ với 30k bỏ ra và tờ giấy chứng nhận sức khỏe nhận về. Tiết kiệm triệt để được 120k, lại giảm cơ hội gây tệ nạn cho ngành y tế.


2 comments:

  1. Sáng hôm qua chị cũng tranh thủ qua làm được 3 tờ giấy khám sức khỏe ở đấy rồi. Mất hơn 1 tiếng vì cũng phải đợi tương đối lâu ở phòng cuối cùng.

    Lần đầu cách đây 2 năm đi xin giấy khám sức khỏe ở đó lâu hơn một tẹo vì phòng nào bác sỹ cũng khám thật cho mình. Lần này thì chỉ đưa giấy vào và ký thế là xong nên nhanh vèo vèo.

    Túm lại, vấn nạn thì vẫn là vấn nạn, có điều ở đây mình tốn ít tiền hơn mà thôi :D

    ReplyDelete
  2. hello... hapi blogging... have a nice day! just visiting here....

    ReplyDelete